ANH PHONG
Xa quê
Mỗi độ vào Xuân lại nhớ quê
Sông Tiên, núi Quế vẹn câu thề
Người đi, đi mãi còn đau nữa
Chạnh nỗi niềm riêng lúc trở về
Dẫu biết dòng đời mãi cuốn trôi
Quê hương vẫn vọng biết bao lời
Đàn con xa xứ nào quên được
Kỷ niệm buồn vui của một thờ
Giếng nước, hàng tre bọc mảnh vườn
Đàn bò găm cỏ cạnh đồi, nương
Lúa xanh gợn sóng, mùa phơi gấm
Tiếng trống ban mai gọi đến trường
Đến tuổi vào đời gặp chiến tranh
Súng, bom phá vỡ cảnh yên lành
Đèo Le, suối nóng còn in dấu
Của kẻ chinh nhân bước viễn hành
Quá khứ hiện về luống xót xa
Mái đầu giờ đã tuyết sương pha
Niềm vui còn lại đàn co trẻ
Và bạn đồng hương lớp tuổi già
Ngồi lại cùng nhau nhắc chuyện xưa
Thân thương trao đổi biết sao vừa
Những mong thọ được nhiều năm nữa
Khỏi phải bận lòng lúc tiễn đưa
Cùng cảnh xa quê giữ trọn tình
Như vầng dương sáng buổi bình minh
Như làn gió mới mùa Xuân mới
Và vọng cố hương một bóng hình
Bến Nghé Xuân 1996
HÀN CUNG THƯƠNG
Từ độ trăng tàn
Là thu
từ độ phôi pha
Là trăng
tàn lạnh
trên tà áo phai
Là chim
từ lạc đường bay
Là hương gió thoảng
qua ngày viễn phương
Là mây
từ thuở lên đường
Là chiêm bao
giữa vô thường
biệt ly
Là thôi
từ bước chân đi
Là đêm tàn mộng
từ khi
tạ từ
HOÀNG PHỤNG CẦM
Ám ảnh màu sô
Kính tặng chị Ưng
Chị tôi mỏng tựa giọt mưa
Gió đưa về cõi mà chưa chịu về
Gọi em
Rạc những mùa hè
Tìm em
Tưởng mãi lạc về hồng hoang
Chiều nay không nến không nhang
Chị làm ngọn khói tự loang giữa đồi
Màu sô trắng
Đến lặng người
Vải thô không khóc
Mà trời đất đau
Vụn thành cát sỏi tìm nhau
Đắp mộ gió
Nhờ huyệt sâu nói lời
Tên em nhường đá lâu rồi
Chị ngồi hóa bóng bên đồi che sương
Một chiều không khói không hương
Chỉ màu sô trắng
Còn vương vít trời
Chiến tranh thật đã qua rồi?
Bóng đồi
Ôm bóng chị ngồi
Lặng thinh.
ĐÔNG HẢI
Ta lỡ trót...
Ta lỡ trót sinh làm thằng phiêu lãng
Trót sinh làm một kiếp phù du
Khi đầu thác – lúc cuối ghềnh
Cứ nổi cứ trôi theo giòng đời lận đận
Ta lỡ trót vui đâu chuốc đó
Rượu trần gian chưa rót đã vơi đầy
Chuyện trần gian là chuyện của người dương thế
Còn ta. Ta cứ rong chơi
Ta lỡ trót hẹn cùng trăng gió
Mà cuộc tử sinh này chỉ một tử một sinh
Ta lỡ trót làm người hư hỏng
Chữ nghĩa thánh hiền vụn vặt dăm câu
Còn cung kiếm thì thẹn cùng sông núi
Ta lỡ trót sinh lầm hạt bụi
Hà cớ gì không để gió cuốn đi
Hà cớ gì không để gió cuốn đi
PHẠM PHÚ HẢI
Thạch sơn
Lạnh mùa thu ở trong núi đá
Có con cá nhỏ chết bên cầu
Có con chim nhỏ vì vui quá
Cũng chết bên cầu ấy đã lâu
Có một thư sinh lên núi đá
Hỏi thăm đường đến chốn Bất Lai
Trăng khuya úp mở sau ngàn lá
Bướm đổ đàn đàn chấp chới bay
Có lão tiều phu trong núi đá
Mười năm say hương quế, quên về
Lều dựng gió đầy rung mái gió
Một bầu cô nguyệt chảy tràn khuya
Trăng khuyết xuôi trăng tròn trăng khuyết ngược
Bứt tháng, hái ngày, phơi khô năm
Năm khô râu mới đùn râu cũ
Sợi sợi ấn ngời Vô Lượng Quang
PHAN HOÀI CHÂU
Vầng trăng thiên cổ
(Kính nhớ cố thi sĩ Bùi Giáng)
Vô thường quen tiếng biệt ly
Khách thơ kỳ vĩ đã đi xa rồi
Hậu nhân lòng dạ bồi hồi
Cùng bao giai thoại truyền đời khói mây
Phong trần bước tỉnh, bước say
Bước trong sa mạc thơ bay muôn trùng
“XUỐNG SÔNG XUỐNG BIỂN HÃI HÙNG
MÀ KHÔNG THỂ GIẾT ĐƯỢC LINH HỒN MÌNH”(*)
Có gì trong kiếp nhân sinh
Có chăng là có giữa mình với ta
Cũng từ “nhị bội” mà ra
Cho người “cố quận” bước qua “miên trường”
Cõi người bao nỗi yêu thương
Từ “MƯA NGUỒN” đến…
“NHƯ SƯƠNG” gọi thầm
Hình mây bóng nước tri âm
Tài hoa cung bậc mơ màng mai sau
Vầng trăng thiên cổ nhiệm mầu
Ngàn năm sông núi tươi màu nguyên xuân
(*) Thơ Bùi Giáng
TRẦN ĐĂNG SUM
Lời tiền thân
Một phút con đi, Cha tiễn đưa
Đò ngang bén Giá (*) khách còn thưa
Đường qua suối cát mờ sương lạnh
Ruộng lúa Đông Yên (*) vắng bóng người
Những bước chân buồn trên lối hẹp
Ngập ngừng chiếc lá thứ nhì rơi
Vài con chim vịt canh tàn gọi
Trong lớp sương buông tiếng rã rời
Cha ngập ngừng khuyên nhủ ngọt ngào
Nghe hồn uống cạn suối ca dao
Như bầu sữa Mẹ chuyền hơi ấm
Theo mạch tình thương chảy dạt dào
Chớ nên ngăn cách tình huynh đệ
Mà hãy noi gương theo giống dòng
Giữ dải Trường Sơn non nước Mẹ
Gấm hoa này là của tổ tông
Mai này én liệng mờ xa khuất
Dù lạc trăm phương vạn hướng đời
Con hãy một lòng thương mến nước
Một lòng gìn giữ Việt Nam thôi
(*) Địa danh thuộc huyện Duy Xuyên Quảng Nam
NGÔ ĐÌNH LONG
Xin gọi giùm nhau
Chim mãi hót giữa suối nguồn xanh thẳm
Mặc sóng đời xô dạt dốc tương lai
Mưa sẽ tạnh trên mái tình êm ả
Hồn vẫn nồng qua bến đỗ trần ai
Giây phút ngỡ ngàng nhiều năm lỗi hẹn
Tóc xuân phai hương sắc lắm bụi hồng
Mau dừng lại – đừng bước đi trong nắng
Kẻo nghìn khuya mờ nhạt dấu Sắc Không
Đêm trầm lắng cảm thương người hạnh đạo
Ngày dịu dàng chia sớt giọt thơ duyên
Nghe trong lá hồi chuông lành dỗ giấc
Thả mộng chìm theo hơi thở bình yên
Đời vui rộn ta vút sầu ra biển
Bái tạ người xóa sạch vết bể dâu
Còn tiếng hát xin dâng mùa báo hiếu
Trần gian ơi! Huyền diệu ánh trăng đầu
Thương với nhớ bên này ngâm khúc lỗi
Gửi nụ cười nhân hậu xuống cỏ sương
Người nhẹ gót bên kia bờ tĩnh lặng
Gọi dùm nhau con đò giữa vô thường