• Phật sự: 0902 427 222 - Phone USA: +14092179287 (Thầy Thích Nhuận Tâm)
  • Giáo vụ: 0906.721.705
  • Trụ trì: Đại đức Thích Nhuận Tâm

 

Thơ ơi, cùng chảy nhé! (nhiều tác giả)

  • PDF.

Thơ ơi, cùng chảy nhé ! Đây là tập thơ chủ đề, thể hiện tinh hoa văn hóa Phật giáo và tính nhân văn dân tộc. Quá trình tập hợp, chăm sóc bản thảo, dù thận trọng, có cân nhắc trong việc chọn thơ mang thông điẹp chung vẫn khó vượt khỏi một số trường hợp khách thể ngoại lệ, có cùng hơi thở, tiếng nói của tình - yêu - thương con người. 

BÙI GIÁNG (1926-1998)
Vui và buồn

Vui vô tận ấy hôm qua
Buồn vô tận ấy là hôm nay
Mở môi đếm tháng đếm ngày
Đếm thời gian mỏi mệt quay về vườn
Nằm đây mộng mị mười phương
Chiêm bao lỡ bột hư đường từ lâu
Móc moi chút mộng ban đầu
Xin người chiếu cố mau mau nhận giùm.

 

NGUYỄN NHO SA MẠC (1944-964)
Chiếc nón bài thơ

Nắng tháng tư em nghiêng nghiêng vành nón
Nhìn anh khẽ cười kiêu hãnh đôi môi
Màu trắng nữ sinh mộng ước xa vời
Một chiếc nón một bài thơ nho nhỏ

Em đi rồi người trong thành phố nhớ
Thương hoài về cô gái miền Trung
Buổi sáng em qua gió mát vô cùng
Những sợi tóc bồng bềnh hôn nếp trán

Chiều em về giữa hai vùng ánh sáng
Tà áo bay làm nhớ lụa Hà Đông
Chiếc nón bài thơ phấn nội hương đồng
Em – cô gái Việt Nam duyên thầm lặng

Em nũng nịu xinh xinh mà nón trắng
Rất đơn sơ nhưng đẹp tuổi học trò
Đôi mắt vô tư chưa biết buồn lo
Trong cuộc sống nuôi mầm xanh kỉ niệm.

 

NGUYỄN NHO NHƯỢN (1946-1969)
Nét sầu thơ

Lòng ngờ vực bỗng buồn màu mây tím
gió ngang tàng rồi gió vội về đâu?
xơ xác cỏ xanh xao ngày tháng dại
cuốn linh hồn thương nhớ theo nhau

em chạy trốn giữa lòng anh sa mạc
phấn son chôn vết tích học trò
biển cả vang sóng rền ngơ ngác
tình yêu theo nước cuốn dật dờ

kỉ niệm rong rêu trôi xuôi bờ lá đổ
dòng sông vùng tuổi nhỏ bỗng khô khan
trơ sỏi đá giữa hư vô cát lở
hoa cỏ sầu em khắc khổ dung nhan

con én nhỏ những lần bay về thành phố
điệu mùa xuân nghe ríu rít trên cành
nhưng hoảng sợ én vội vàng đi mất
anh thấy tình trôi trong mắt em mong manh

còn vẻ đẹp trong phương trời vô định
trăng sao đầy thần thoại kiếp bơ vơ
anh đuổi bắt tình yêu không suy tính
nên ngàn năm em vẫn nét sầu thơ.

 

NGUYỄN TRUNG BÌNH (1968-2010)
Trong sổ tay

Căn phòng mưa
Thằn lằn tặc lưỡi

Ngoài trung đang có bão
Đứa bạn mới mất việc

Mấy ông già sao khó tính vậy
Con bé nhà bên lỡ có thai bỏ học

Hình như ngoài phố xe đụng chết người
Hình như cuối con đường có cái miệng
Đớp con người vào họng không xiết

Mình u mê rồi
Chẳng nhớ đời chuyện chi cả
Mỗi ngày thở sau ô cửa
Cái hộp nhỏ này
Không rộn bằng triệu cái hộp chung quanh.

 

TRẦN XUÂN AN
Mồ côi

Ở tuổi năm mươi, trở thành đứa trẻ mồ côi
- Điều bìn thường muôn thưở
Nhưng từ nay, bước chân ra đi không bao giờ còn nữa
Đôi mắt mẹ già nua mong ngóng đợi con về

Từ nay, trong niềm kính nhớ
Là bát nhang khói mờ, trời mây trắng xa
Một phần lặng im, vô ưu hoa cỏ
Đành tập quen dần cùng buồn khổ
Lẽ đời, tự bao giờ

Nghiêng mình
Trước bao nỗi mồ côi từ thưở bi bô
Nhưng mồ côi ở tuổi nào cũng là tuổi nhỏ
Bơ vơ
- Điều bình thường mênh mang thiên cổ!
 

05/08/2008

 

LÊ HOÀNG ANH
Có một nơi trái tim

Có một nơi trái tim làm điểm tựa
Biết lắng nghe, biết nói nhỏ êm đềm
Biết suy tư nói nhẽng điều giản dị
Cho hồn ta như diều gặp gió lên

Có một nơi trái tim trong trẻo
Nói với ta về cuộc sống đời thường
Nhặt nhạnh cho ta những hạt vàng
Ta trót để rơi lấp lánh
Giữa những gì đơn giản nhất
Để làm nên cuộc sống trầm hương

Nơi trái tim yêu dấu
Cho ta mùa xanh của những bến bờ
Cho ta lắng nghe mình tha thiết
Cho lòng ta bỗng hết bơ vơ

Ta đốt trái tim bằng ngọn lửa
Mang dũng khí của trường ca Đam San
Mang âm hưởng tiếng vọng đại ngàn
Ta hiến dâng cho tình yêu cuộc sống.

 

ĐẶNG NGUYỆT ANH
Tháng giêng

Có còn giữ ấm hơi nhau
Ai mang gió bấc qua cầu Đò Quan
Tháng Giêng ơi, quá vội vàng
Sông Ninh bối rối, ngỡ ngàng mùa yêu.

 

HỒ ĐẮC THIẾU ANH
Thỏ trắng

Theo mây về tận cuối trời
Gặp con thỏ trắng mỉm cười bắt tay
Ngoái nhìn trần thế lá bay
Xem như một giấc mộng dài vui vui.

HỒ XUÂN ANH

Thương tiếc chị tám
Nén nhang thơm cho chị tôi

Em vào thăm, chị ở đâu?
Nhìn lên nhân ảnh một màu khói sương
Lời kinh thuyết lẽ vô thường
Vành khăn trắng lịm sầu vương vấn đời

Lệ anh, lệ cháu sụt sùi
Trời Tây Nguyên bỗng ngậm ngùi đổ mưa
Sáu ba năm, tuổi chị vừa...
Nửa vành trăng khuyết! mây đưa nửa vành

Hoa biệt li nở tím cành
Cho hoa mẫu tử mẹ đành lìa con!
Biển Hồ gió lạnh đầu non
Đường Chư Sê mãi hoài mong một người

Bên mồ đất đỏ chị ơi!
Nén nhang em thắp có lời quê hương.

Gia Lai 26/05 Ất Hợi

 

VÔ BIÊN
Về phía những căn nhà

Khói bay
trong tận cùng xa vắng
lục tung trí nhớ
mùa đã xa
quá khứ là cơn gió
xô dạt thời gian

Chỉ còn
tiếng gõ của đêm
chia đều về phía mọi căn nhà
nơi mỗi cánh cửa mở ra
có từng nỗi đợi chờ
người trở về từng ngày
trong ngôi nhà có ô cửa đời mình
(ô cửa chật hẹp một đời không qua hết)

Cầm trên tay đoá hoa hình trái tim
cắm vào bình đêm
đặt cược niềm hạnh phúc
nhịp đập thời gian
khói bay mù xa vắng
phía mỗi căn nhà chúng ta
cánh cửa mãi đợi chờ.

 

ĐOÀN THẠCH BIỀN
Khi ở Bảo Lộc
tặng Cảnh

Áo tơi vợ ta khoát
Bạn đội nón hiền thê
Xứ lạnh ngày mưa núi
Cùng nhau đi hái trà
Hương trà bay đâu mất
Chỉ còn mùi xót xa

Bạn hỏi ta chí lớn
Mưa tạt mặt ướt nhoà
Rét run răng cắn chặt
Càng may khỏi nói ra

Còng lưng leo dốc Độc
Cầu thực phải tha hương
Trai tráng bao lăm tuổi
Đã chống gậy đi đường

Hồ Nam Phương khói toả
Mù mờ chẳng thấy nhà
Nhớ hoa quỳ vàng rộ
Sưởi ấm lòng chúng ta.

 

BÍCH BỬU
Nét đẹp tâm hồn Việt Nam

Ngày Vu Lan báo hiếu
Con tặng đôi gối hoa
Con của mẹ hiền hoà
Lo gần xa chu đáo

Như là con chim sáo
Đã vỗ cánh sang sông
Các con vẫn hướng lòng
Chăm sóc yêu thương mẹ

Mong mẹ cha mạnh khoẻ
Lo thuốc, sữa, bánh, trà
Còn nhớ cả gối hoa
vỗ về từng giấc ngủ

đôi gối mềm lông vũ
cả tấm lòng con đây
cha mẹ giấc nồng say
thấm tình con thơm thảo.

 

HOA CÁT
Tiệm cận

Vòng xoáy ốc xoay quanh vè tiêu điểm
chớp big bang sáng toả kháp không gian
khoảng trời thanh xanh in hình ngọn cỏ
em ngộ gì!
Tâm chợt lắm bình an!
Vòng xoáy ốc bung tháng ngày qua vũ trụ
mầm hạt rộn ràng...
đêm đợi xa mong...
lời chim dịu dàng thỏ thẻ:
"Tôi hạt bụi bên bờ hư thực có-không?".

Đường tròn cắt phăng
Bung buồn vui về hai bên đường thẳng
Vui buồn tiến mãi đến vô cùng
thảng thốt tiệm cận xa lề thực-ảo!
nhảy vọt qua hố đen
chiều vực thẳm có-không!
Reo lên mùa ... tĩnh lặng mênh mông...

 

NGUYỄN LIÊN CHÂU
Chợt nghĩ trên xe lôi

Về Sa Đéc, đi xe lôi
Ghế êm chễm chệ ta ngồi
Bác tài già còng lưng đạp
Lưng trần ướt đẫm mồ hôi

Ung dung như kẻ dạo chơi
Ta về đúng chỗ đúng nơi
Bằng đôi bàn chân kẻ khác
Vô tâm quên cả lẽ đời

Giật mình vì được ngồi lôi
Ngẫm ra, dở khóc dở cười
- Bác tài ơi, dừng lại hộ!
Tôi xin di bằng chân tôi.

 

PHAN CHÍN
Tết muộn

Triền sông cải đã vàng hoa
Đất trời cũng đã nhích qua giêng ròi
Mà ai như thể là tôi
Mưa đông nặng hạt đợi người xa xăm

Hoàng mai nhớ rét rực thầm
Chỉ u hương toả nặng câm xuân thì
Mùa trôi hay bóng tôi đi
Mà đôi mắt nhớ níu ghì xưa sau

Đất trời Tết ở trong nhau
Và hoa cỏ Tết trong màu cỏ hoa
Riêng tôi xao xác nỗi mùa
Vẫn đang trễ muộn Tết xưa, với người !...

 

NGUYỄN HÀN CHUNG
Nói hộ phù du

Tôi tin loài phù du bị hàm oan
Bởi kiếp tòn sinh quá ngắn
Nếu không hiến đời mình bằng đường bay ánh sáng
Sao kịp thành thiêu thân?

Cuộc chạy đua nào không vòng quanh
Nhưng chỉ những cánh phù du biết
Làm sáng lên ngọn lửa
Mới mong chiết ra chát tinh ròng.

 

NGUYỄN NGỌC CHƯƠNG
Siêu thị

Thương nội chợ quê nhúm tép, mớ rau
Cháu dắt nội xem trăm hàng chợ phố
Siêu thị miên man
người...
hàng...
thác đổ
Nội bảo về thôi...
không chỗ mua trầu !

 

PHẠM THANH CHƯƠNG
Cứ ngỡ mẹ về

Tưởng như bước mẹ nhẹ về
Nhưng không-gió bạt bên lề cỏ thưa
Bồi hồi nghe tiếng rơi. Mưa...
Vòng hoa thổ mộ nắng trưa úa vàng
Mẹ về hay bóng sương tan?
Hắt hiu bến đợi khói ngang tầm nhìn
Bờ lau mặt nước hồ in
Bóng con hốc hác dưới nghìn dặm sâu.

 

NGUYỄN THIÊN CHƯƠNG
Những tràng bông của tôi

Hoa mai, hoa mốt, hoa tàn
tôi vui, tôi vẽ một tràng hoa bay
hoa bay là những bông mây
bông mây tôi thả nở đầy không gian.

Sen

Ngụp lặn dưới bùn đen
Tôi đụng đầu cội rễ
Loang loáng máu... cành sen.

 

TẠ SÔNG CÔN
Hà Nội xuân ngàn năm

Chiều Hồ Gươm, nắng dát vàng mặt sóng
Mỏng manh hơi sương ôm ấp Tháp Rùa
Chút se lạnh trời vào xuân Hà Nội
Đỏng đảnh Tây Hồ, bàng bạc khói sương
Mang hơi nắng trời Nam thơm hương cốm
Sưởi bước em giữa chốn phiêu bồng
Nghe lãng đãng dáng xuân chiều Trúc Bạch
Hà Nội hồ quyến rũ - mắt no say!
Tóc ngai ngái hương anh đào cuối phố
Em du xuân giữa lễ hội ngàn năm
Hà Nội ân tình, mãi mãi trong tim
Ngàn năm cũ và ngàn năm sau nữa
Hà Nội vào xuân có ngàn năm làm điểm tựa
Nghe Hoàng thành vươn dậy, Rồng bay.

 

NGUYỄN LÂM CÚC
Lên chùa

Lên chùa lòng chẳng tịnh
Chuông mõ động phàm trần
Kiếp phù vân mây nổi
bụi mù cuốn bước chân.

lạy Phật

Lậy Từ Bi - Đức Từ Bi
Cất giùm con một chữ si cháy lòng
Lang thang đi giữa tết đông
Buồn như người lội ngược dòng lên non.

 

NGUYỄN CƯỜNG (Tp. Đà Nẵng)
Mẹ

Đất Cổ linh* và lòng người xứ sở
nặng ân tình che chở bóng mẹ tôi
Từ ấu thơ đến lúc lão thời
Mẹ lận đận trải lòng cùng năm tháng

Một chiều cuối đông, mẹ đi chi mà vội
Sau quan tài con cháu chít khăn tang
Mẹ đã đi là mẹ trở về làng
Về với Tây Giang, giữa lòng Khe Tắm*

Vĩnh biệt nhé, quê ơi! Một thời thiếu nữ
Chiều hôm nay se lạnh gió giao mùa
Thổi nhè nhẹ ru Người an giấc ngọc
Con đứng lặng bên mồ không bật khóc

Giây phút này đau đớn biết bao nhiêu !

* Địa danh thuộc huyện Thăng Bình, Quảng Nam.

 

NGUYỄN CƯỜNG (Quảng Nam)
Đồng quê

Những đường cày hình xoắn ốc
Xoáy lên nỗi nhớ đồng quê
Đường làng rải mềm rơm rạ
Êm êm lối nhỏ con về

Vết bùn khô vai áo mẹ
Hà ăn nứt nẻ chân ba
Chao nghiêng cánh cò cánh vạc
Lời ru gợi nhớ quê nhà

Bày bán mồ hôi cho đất
Chắt chiu ruộng lúa, vườn cà
Dè xẻn từng đồng tiền lẻ
Gửi con trọ học trường xa

Con về ngả vào rơm rạ
Lắng nghe nhịp thở ruộng đồng
Ước mong gửi vào đòng lúa
Bốn mùa nặng hạt, trĩu bông.

 

PHẠM THƯ CƯU
Vô đề

Ta về trăng cũng về theo
Đò nghiêng nước chảy bước chèo chống qua
Hiên người sương đọng môi hoa
Bàn chân khuya chạm bao la đất trời

Sài Gòn 2007

 

TỪ DUNG
Làng Nghi Tàm

Con đường gió thổi mây bay
Con đường lá cỏ hoa bay bốn mùa
Con đường qua hạ vào thu
Con đường có mẹ hát ru tháng ngày

Con đường rợp lá me bay
Con đường hoa sữa toả đầy hương thơm
Con đường tơ lụa vấn vương tơ lòng

Con đường Quảng Bá, Nghi Tàm
Trồng dâu, dệt lụa bao nàng đẹp xinh
Con đường dải đất quê mình
Biết bao kỉ niệm đất linh rạng ngời

Quê mình đẹp lắm bạn ơi
Giang tay ôm cả khoảng trời Hồ Tây.

 

NGUYỄN ĐỨC DŨNG
Mua rau nhớ mẹ

Gặp người sương ướt hôm mai
Nhớ cong đầu gánh ngày vai mẹ gầy
Không vun được nấm đất đầy
Chân hương nghiêng ngả cắm dày đời con

Phỉnh phờ riêng chút lòng son
Mà cay con mắt trầu non cau già
Bạc đầu trong cõi người ta
Chợ chiều vắng mẹ cũng là mồ côi!

Tam Kỳ, 16/07/2002

 

TRẦN HỮU DŨNG
Thì thầm

Thì thầm với chiếc bóng mình,
với khoảng không vô tận
Lắng nghe tiếng nói từ
trời cao vong lại mơ hồ
Như tiếng cựa mình bào thai
Như âm thanh chuyển mùa
Thúc giục, xô đùa
Những cảm xúc nổi gai từng vùng
Cơ thể thân quen
Đâu đó trong tình yêu, cuộc sống
Lời thì thầm mách bảo số phận con người...

HÀ NGUYÊN DŨNG

Nằm trong bệnh viện
ngùi tương kiếp người

Những mơ ước đã lụi tàn
Những thần tượng cũng đã tan hoang rồi
Bây giờ còn lại trong tôi
Trái tim thiếu cả tình người, tình em
Trên đôi vai đã yếu mềm
Còn bao nhiêu nỗi cồng kềnh hụt hơi
vừa qua sáu bốn dặm đời
Bỗng tôi như chiếc lá rơi ven đường
Nghe niềm đau chảy trong xương
Nằm trong bệnh viện ngùi thương kiếp người.

 

HƯỚNG DƯƠNG
Hồn rêu

Vọng Hải đài ẩn hồn rêu
Nắng xanh đen biển xế chiều sóng xô
Mây bông cuồn cuộn mơ hồ
Tiếng gươm lộng gió chém vô thinh trường
mắt trừng khuyết đá hoa cương
Vết tim thổn thức thảo chương thế thời
Đây chung men ủ đất trời
Càng khôn ực gọn một hơi nhiệt thành
Bấy thành danh, bấy vô danh
Và đây cũng bấy điểm canh cánh chiều

Ngậm thời gian, ẩn hồn rêu
Hải đài soi mãi bóng triều dưới chân.

 

THÁI BẢO DƯƠNG ĐÌNH
Ngày không cha !
"Còn cha gót đỏ như son"

(Ca dao)

Xám ngoét màu đông
Chiều trơ cành nhớ
Xương xẩu hoàng hôn nhún lạnh

Mắt rỗng ngày chia li...
Gió bên trời đã đổi giọng sầu bi
Thổi qua triền lá
Mưa vội vã
Tơi nỗi buồn vụn vỡ
Gieo xuống
Những hạt sầu
Lúp xúp...mọc lên!
Văng vẳng qua líp phên
Tiếng ru con:
"Còn cha gót đỏ..."
Ngợp hồn con câu ca dao
Đành đoạn...
Cứa lòng!.

Mỹ Thạnh thôn, 26/12/2008

 

NGUYỄN TƯ PHÚ ĐÔNG
Nhựa sống

ta gom nhặt nhnhẽng gì còn lại
Khi vô tình cơn bão đi qua
Dù xơ xác vấn cựa mình nảy lộc
Cho mùa sau còn kịp đơm hoa.

02/10/2010

Chiều sơn thôn

Lượn quanh đàn cò bay
Bậc thang vàng sóng lúa
Xa xa phía mái mờ
Trâu thôn về no cỏ

Râm ran bầy nít nhỏ
Đuổi dài câu hát cười
Bên rào mẹ xin lửa
Xóm núi ngày đã rơi...

 

PHÙNG TẤN ĐÔNG
Sóng

Những người đàn bà đứng trên bờ cát
Chưa kịp làm Vọng phu
Vì sóng có bao giờ yên nghỉ

Những người đàn bà bước lê trên cát
Những vầng trăng thâm quầng trong mắt
Lưng họ làm neo
Con sóng thần cập bến...
Lũ trẻ hồn nhiên nghịch cát
Cát như sóng lăn tròn mềm mát kẽ tay
Lũ trẻ thở nhịp thuỷ triều
Lũ trẻ lấp lánh thuỷ tinh
Lũ trẻ chạy về phía thời gian bỏ ngỏ
Chân trời xanh mê muội mắt thuyền
Những người đàn bà như lạc đà qua sa mạc
Biển xanh dịu dàng biển xanh chua chát
Họ bước nhấp nhô như những cánh bườm.

 

NGUYỄN HỮU ĐỔNG
Về với mẹ

Quà mừng tuổi con đặt vào tay mẹ
Mẹ lặng cười: "Bày đặt chi con!"
Nhớ xuân xưa mỗi khi con đòi sữa
Quà nâng niu biết bao giọt mất – còn.

Con lớn lên xa quê nhà đi mãi
Cây chuối xưa trái chín tự bao giờ
Gió nồm thổi đã sang mùa gió bấc
Để từng đêm mẹ khắc khoải mong chờ.

Con rong chơi quên mẹ già quê kiểng
Lúc ốm đau chỉ nắm lá xông người
Chỉ giác bạc, trứng gà...cào ban lặm
Tóc rối mù, mẹ xót gọi: con ơi!

Ngày con về, mưa trên đồng mù mịt
Chiếc tàu câu buông xuống mảnh vườn xưa
Còn chiếc lá của một mùa xanh mới
Lặng im nảy mầm trong giấc ban trưa.

 

(LQĐ) VIẾT ĐỨC
Cái bóng không tên

Gió thì gió thoảng bay
Mây thì mây cứ
Vờn quay góc trời
Hương thì toả cho đời
Sắc thì tô thắm
Đất trời ngả nghiêng
Mưa thì đổ triền miên
Sông thì dạt
Vô miền nhân gian
Người là hoa dại
Cỏ hoang
Người là sắc diện
Hợp tan bồng bềnh
Ta là sóng nước lênh đênh
Ta là cái bóng
Không tên cuối cùng.

Sài Gòn 2010

 

HẠ GIANG
Người mẹ thứ hai

Lần đầu bé thơ đến lớp
Tâm hồn trong trắng hồn nhiên
Cô giáo là người hoạ sĩ
Vẽ lên nét vẽ đầu tiên

Lòng bé vô cùng bỡ ngỡ
Lần đầu xa mẹ xa nhà
Có cô thương yêu chăm sóc
với bao tình cảm thiết tha

Bé là măng non mới nhú
Cô lo uốn nắn mỗi ngày
Dạy bé biết chào biết hỏi
Bao nhiêu việc tốt điều hay

Có bao nhiêu điều trăn trở
Trong lòng cô giáo mầm non
Yêu trường như yêu mái ấm
Yêu trò như mẹ yêu con.

 

NGUYỄN THỊ THANH GIANG
Vạt nắng xưa

Một vạt nắng xưa
Toả trang sân trường nhỏ
Không còn nơi nhung nhớ
Chở trong hồn nắng mưa

Một vạt nắng xưa
Che từng tâm hồn nhỏ
Tháng năm xưa còn đó
Con đò im bên sông

Một vạt nắng xưa
Ngẩn ngơ chiều đợi gió
Vui buồn ai qua đó
Cội me già đứng trông

Một vạt nắng xưa
Lòng người nơi xứ lạ
Thương mùa ve cuối hạ
Lối về có còn không.

 

NGUYỄN THÀNH GIANG
Chợ trưa

Trưa rồi còn mấy bó rau
Đổ đi, hốt lại nén đau, mẹ mời

Con ra mũ áo với đời
Cõi còm thân mẹ rã rời chợ trưa

Nắng dày nón lá thì thưa
Thêm dăm đồng lẻ mẹ chưa đành về

Mắt mờ bụng đói chân tê
Mẹ ngồi uống ngọn lửa hè:
"Ai...
...Rau..."

 

HỒNG HÀI
Dáng tình

Thiền sư đất kinh thành phố cổ
Thiếu nữ chải tóc thành dòng sông
Kiếm khách vất gươm thành chiêm bao
Thi sĩ nghêu ngao thành nỗi nhớ
Suối nhỏ thâm sơn chừ ngồi lại
Thiền sư rười rượi nhớ phố xưa
Đào nguyên chưa lối lòng tê tái
Thiên hạ đang chìm trong cơn mưa
Chén rượu canh khuya trăng chưa tàn
Sông trôi mang máng lòng thiếu nữ
Hỏi lại con đò có sang ngang
AI đứng trông chờ người lữ thứ
Sa mạc trùng khơi khách giang hồ
Giờ bên sông Dịch nhớ người xưa
Một giấc chiêm bao sầu cổ độ
Kiếm cung gác lại tự bao giờ
Ôm trăng rao bán giữa phồn hoa
Tri âm dàn trải khắp giang hà
Có nhớ dáng hình thằng thi sĩ
Nghêu ngao dưới mộng giữa chiều xa.

 

PHẠM VĂN HẠNG
Tiếng đàn Kiều Vô thanh

Ngàn năm vương ai oán
Oan
Khốc
Đời
Không vơi

 

NGÔ THỊ HẠNH
Ơn mẹ

Mẹ đặt nước cho con tắm
Trong nước có mẹ
Trong máu có tình yêu

Mẹ đắp mền cho con ngủ
Trong mền có hơi ấm mẹ ủ đã ngàn năm
Để tim con rực lửa sống cõi trần

Mẹ nấu cơm cho con lót dạ
Hạt ngọc đã là thân thể con đây
Xây núi đồi đất nước

Mẹ cắt rốn để con tự thở
Nhịp đập tách rời con sẽ vươn cao
Khát khao và giải thoát

Ơn mẹ đời này sao trả hết mẹ ơi !

 

TRẦN HỤÊ HIỀN
Thư pháp

Vung tay, múa chữ vui chơi
Rắn-mềm-thô-tế-tiến-lùi-ngữ-ngôn
Thấp cao sương khói chập chờn
Nổi chìm, ẩn hiện, mây vờn bóng qua

Họa-tình-thư-trúc-trăng-hoa
Lung linh vi điệu, hài hoà ánh quang
Thuyền từ nương sáng lên ngàn
Thác ghềnh thẳng hướng bến vàng bờ xưa

Chừng... nghe điệu lạc, âm thừa
Lắng lòng ngồi ngắm bốn mùa mây bay
Thênh thang đêm chuyển sang ngày
Hình câu bóng chữ rụng đầy như sao.

 

HỒ QUANG HIỂN
Thời gian

Chút dĩ vãng đoạn hoài chẳng dứt
Dòng thời gian năm tháng mãi dần lên
Râu tóc bạc sự đời dài như cước
Giữa linh hồn hình bóng vẫn là em.

ĐắkLắk 2008

 

VŨ HOA
Lời mẹ cho con

Đường con đi hoa lá trải ngọt ngào
đường tím trắng những trập trùng suy nghĩ
Tuổi xuân con rối mù trong phương hướng
Những xôn xao lá biếc dẫn đường con

Mẹ - ba gần chăm chút những nét son
Tạo dấu ấn gởi đầu đời tâm thức
Đường con đi gọi tương lai bối bức
Một ngày qua mọt chừng mực nỗi buồn loang

Sai lệch hoang mang phiêu bạt ẩn tàng
Hồi tâm lại hồn trẻ thơ trong sáng
Con dấu yêu hãy nhận đường quang đãng
Hương vị lại vien mãn sống bình yên

Có con đường còn gặp những phước duyên
Mỗi bổi sáng uyên nguyên hồn trinh bạch
Đường con đi sẽ giản đơn thanh sạch
Một niềm tin tia sáng bật lòng con

Cho tin yêu con nhận được nét son
Làm vốn liếng bước trên đường đang bước.

 

NGUYỄN BÁ HÒA
Hoa nắng

Bút trời vẽ nét hoa nghiêng
Đánh rơi hương nhụy giữa phiền muộn nhau
Bóng râm che nửa mặt sầu
Gió lay nắng rụng làm đau cả chiều.

Sóng và gió

Gió mang lời ngàn năm thổi ngược
Âm vọng tiếng cha ông
Những con sóng dựng lên thành gươm tuốt
Trao tay con Lạc cháu Hồng.

 

NGUYỄN HÒA VCV
Mỗi chúng ta có một cách đi

Mỗi chúng ta có một cách đi
Đi thế nào tùy
Có thể cắt một miếng trăng đi lên đó

Mỗi chúng ta có một cách nhìn
Nhưng đừng nhìn một cách hậm hực
Đừng xé một tiểu tiết dán lên mắt
Đừng u ơ một thứ không õ

Mỗi chúng ta có một cách yêu
Nhưng yêu thế nào cho đủ
Đừng yêu là độc quyền
Kể cả lấy ngu si dán lên mắt mình

Mỗi chúng ta chỉ có một thứ thôi
Yêu tổ quốc mình và yêu tự do là trên hết
Ai dã tặng ta: loài liệt kháng không chân
Giờ không mắt và không có cách nào nhìn nữa.

 

PHAN HOÀNG
Vòng tay mẹ

Viết cho Yên Yên ngày chưa ra đời

Mẹ mang con chín tháng mười ngày
Mỗi ngày chín mư mười ước
Mỗi ngày một đỉnh Hy Mã Lạp Sơn

Mẹ mang con chín tháng mười ngày
Mỗi ngày chín mong mười đợi
mỗi ngày một Thái Bình Dương

ngày mai con ra đời
Nhày mai con lớn lên
Có thể con sẽ bay qua Hy Mã Lạp Sơn
Có thể con sẽ vượt Thái Bình Dương
Nhưng con ơi
Không ai có thể
Vượt khỏi vòng tay tình thương bao la của mẹ
Vòng tay ầu... ơ...

Tháng 10/1999

 

BÍCH NHÃN HỒ
Rửa tay

Ta cúi xuống hôn lên hồn thao mộc
Nghe phiêu du vẫy gọi phía muôn trùng
Triền đá dựng giữa hai bờ mộng thực
Tay nào buông cho mây gió thong dong
Hồn cổ mộ cũng dặt dìu thổn thức
Dấu chân chim hằng xoá đã bao lần
Suối vấn chảy và hồn nhiên rất mực
Cây vẫn xanh sao hoa lá bâng khuâng
Đêm run rẩy tiếng gọi ngàn khắc khoải
Nghe triền miên thân phận níu chân ngày
Muôn tiền kiếp khéo về trong hớt hải
Gọi đìu hiu xao động mảnh trăng gầy
Biển mấy bận quặn đau lòng chín khúc
Sông xô nhau tranh tìm chỗ quen bờ
Và cứ thế sóng sau liền sóng trước
Đập nát mình trên mỏm đá san hô
Ta cũng vậy tìm hoài trong mộng ảo
Chút hư danh mong đánh cược với đời
Chứ nỡ lẽ mộng thi hư danh hão
Rửa tay về tiêu sái cuộc rong chơi.

 

PHẠM KHOA HỒNG
Lênh đênh

Đồi nương tàn rụng lá vàng
Đưa tôi lên rẫy bạt ngàn nào đây!
Lá vào thu buổi hao gầy
Lá tàn đong lạnh tháng ngày lênh đênh

Tôi qua triền dốc gập ghềnh
Những đêm trăng dẫm lên trên lá sầu
Buôn làng xa khuất bờ lau
Khép đôi cánh mỏng sắc màu đìu hiu

Ngàn khơi tôi với gió chiều
Bay theo chiếc lá nhẹ xiêu về rừng
Như con chim hót ngập ngừng
Xa xa trong cõi lá từng mùa rơi

Đường quê gió ngược về khơi
Lá cây và bụi cuối trời mênh mông
Tôi người rẽ sóng ngược dòng
Nghe tôi lạc bến rừng không bên nào.

 

PHẠM QUANG HUY
Nhớ mẹ

Mấy mươi năm gần mẹ
Giờ mẹ bỏ con đi
Thương thân mẹ, tủi thân con
Giây phút mẹ lâm chung
Lòng con là đêm tối
Chiếc xoáy trầu còn đó với lon vôi
Cây gậy chống, chiếc xe lăn...
\còn đau tay mẹ vói?
Con có ngờ đâu sau cơn bão dữ
Chưa kịp bình tâm, lũ lụt dập dồn...
Năm mấy tuổi đời con mới nhận ra
Đời trống vắng là khi không còn mẹ
Lòng quặn thắt con nhìn lên di ảnh
Khói hương bay, thương nhớ cuộn lên tời
Mẹ tan loãng cuối trời mây ngút ngát
Nén lòng đau khe khẽ gọi: Mẹ ơi !

 

TRƯƠNG NAM HƯƠNG
Bà về xa xăm

Rưng rưng chống gậy đưa bà
Nghĩa trang thồi thụt cỏ gà ngác ngơ
Đồng xu bà ngậm qua đò
Cơn mưa oà đổ giữa bờ âm dương
Đời như một giấc vô thường
Bà đi trọn kiếp lo buồn rồi xa
Suốt đời giặc giã, phong ba
Tủi thương bánh đúc bánh đa chợ chiều
Gánh gồng lũ cháu nhóc nheo
Hớt hơ ngược dốc khó nghèo, long đong
Bắc Ninh, Hà Nội, Hải Phòng
Lo toan vừa khép một vòng trăm năm
Giờ đây lẳng lặng bà nằm
Xác thân hoà với sâu đằm đất quê
Chết là thực - sống là mê
Mãi đi để được mãi về đó thôi
Cánh đồng lạnh buốt bà ơi!
Khói hương ứa đỏ giữa trời ngập mưa
Lời thương nghèn nghẹn gió lùa
Cháu cầm nắm đất không vừa nỗi đau.

 

TRẦN QUÊ HƯƠNG
(Hòa thượng Thích Giác Toàn)
Ngọ dương

Rắn bò qua khe cửa
Hạt da rụng trước chùa
Nhìn hư không im lặng
Rắn về hang xó xưa

Xó xưa... ngựa ngủ trưa
Bỗng nghe lòng bàng hoàng
- Bóng ta đâu rồi nhỉ?
Vụt phi giữa thời gian

Vó câu vang inh ỏi
Cát bụi mịt mờ bay
Bóng ta đâu rồi nhỉ?
- Bóng ẩn náu thân này
Ngựa chạy nào có hay !

 

THANH HƯƠNG
Buổi xuân về

Hương tháng chạp còn vương nơi đầu ngõ
Đợi nàng xuân tha thiết viếng sân nhà
Chậu mai vàng rực rỡ điểm muôn hoa
Vài cánh mỏng rung rinh theo làn gió
Vầng dương trong phía đông vừa lấp ló
Giọt nắng hồng soi nhẹ gót chân son
Sương long lanh vương đọng những chồi non
Tô điểm lá thêm màu xanh biêng biếc
Cõi lòng ta dậy lên niềm tha thiết
Bởi xuân về khép lại những chờ trông
Bởi xuân về cho ta những ước mong
Và cuộc sống thăng hoa niềm hạnh phúc
Xuân đem về rộn ràng bao lời chúc
Kỉ niệm ngọt ngào xin gởi vào thơ
Xuân mênh mang thật vô bến vô bờ
Không hẹn ước nhưng nàng xuân vẫn đến.

 

TRẦN MAI HƯỜNG
Đau nguyên

Đêm xưa hồn sóng vỡ rồi
Cuốn phăng hết những lở bồi khuyết danh

Xèo tay bắt ngững tròng trành
Những tim tím buốt, những xanh xanh hờn

Lạ chưa sũng ướt hoàng hôn
Lặng câm niềm thức đau còn đau nguyên.

INRASARA

người đàn bà và gia sản
Trích đoạn phim câm "Cảm tác từ Bắc phi"

Người đàn bà đội gia sản đi theo triền sông
Cùng dòng người lọt thỏm giữa lòng sa mạc
Túm bao nhỏ trên thúng to bé thơ bưng nách
Năm đứa con rạc bước sau lưng

Người đàn bà rời một miền đất tìm
Mảnh đất dung thân

Chớp mắt người đàn bà đã trở về
Trên đầu không còn thúng to
Còn túm bao nhỏ
Không còn bé thơ bưng nách
Còn năm đứa con rạc bước sau lưng

Từ góc sa mạc
người đàn bà ngược lên triền sông
Chợt biến mất sau bảng tin sáng.

 

ĐỖ THỊ KẾT
Giá mà có mẹ...

Hàng cau chừ đã vươn cao
Mẹ ơi, mơ ước thưở nào giờ đây
Nắng soi rực rỡ vườn cây
Hồng kia đỏ thắm mai này vàng tươi
Ngàn hoa kheo sắc nhớ Người
Nhớ mai xuân nhớ nụ cười thương yêu
Một đời cực biết bao nhiêu
Tảo tần đâu ngại sớm chiều nắng mưa
Đận đà tình cũ chuyện xưa
Lời ru xứ Quảng nôi đưa nhịp nhàng
Nào cau xanh, lá trầu vàng
Dưa hành bánh mứt rộn ràng ngày xuân
Cháu con tíu tít chúc mừng
Mẹ ơi! Cứ tưởng dễ chừng trăm năm
Mẹ gần gũi lại xa xăm
Hàng cau trước ngõ bao năm trĩu buồng
Giờ đây con cháu quây quần
Giá mà có mẹ...

 

PHẠM PHÚ THỤY KHANH
Chiều xuân

Hoa sứ bgát đồi cao
Lung linh ghềnh đá bạc
Thăm thẳm biển chiều xanh
Rù rì con sóng hát

Thuyền về như cánh chim
Đèn câu đong đưa gió
Cọng rong mê mải tìm
Đâu đây chú còng nhỏ

Cát mịn hôn bàn chân
Suối tóc bờ vai đổ
Dáng em như thiên thần
Biển sao trời kết áo

Đường trăng nồng hương biển
Tơ trăng quấn vai gầy
Ánh mắt nào ngời ngợi
Mùa xuân nào có hay.

 

ĐOÀN VĂN KHÁNH
Nguyên tiêu

Vẫn còn năm mới, còn xuân mới
Ngây ngất túi thơ với rượu bầu
Tri kỷ, tri âm, tri ngộ... vậy
Xin mời nâng chén chúc mừng nhau

Xin chúc mừng nhau, đời lận đận
Nỗi buồn có lấn lướt niềm vui
Áo cơm lắm bận làm quay quắt
Cũng sớm quên đi, chớ ngậm ngùi

Xin chúc mừng nhau, câu đạo hạnh
Lỡ mai nắmg lửa ngộ mưa dầu
Nhân thân nan đắc dù ma nạn
Tật ách... cũng đừng trách biển dâu

Xin chúc mừng nhau trong cuộc sống
Rập rình những địa võng thiên la
Người thương, kẻ ghét không xao xác
Hãy trải lòng ra, hãy thiết tha...

 

NGUYỄN NHO KHIÊM
Cùng chơi với cỏ

Nắng gieo hạt nảy mầm tươi
Cỏ xanh theo gót chân người nắng mai
Đau trần nắng trải hai vai
Gió đồng quấn quýt một ngày nhẹ tênh

Này chim dồng dộc bay lên
Lá xanh đan võng ru trên nhánh cành
Hỡi chim, này, cỏ rất xanh
Tha lên làm tổ hót quanh vòm trời

Cỏ may níu áo tỏ lời?
Sương bay theo bóng mây rồi còn đâu
Dây gàu ngắn, giếng thẳm sâu
Thuỷ chung với cỏ một câu thơ tình.

 

NGUYỄN MẬU HÙNG KIỆT
Về...

Thèm về bên mẹ chiều quê
Quẩn quanh khói bép cay xè mắt con
Một đời rơm rạ mỏi mòn
Mẹ nhen nhóm đợi cho con tìm về.

Dáng mẹ

Hanh hao nắng chiều gầy dáng mẹ
Gió liêu xiêu bón đỏ qua thềm
Ngõ quê khói đục... hoàng hôn
Mẹ tôi một tấm mỏng toang cuối ngày !

 

VƯƠNG CHI LAN
Nổi nênh

Bước qua bờ vực lất lay
Chân không gõ nhịp bản hoài nắng mưa
Bây giờ ngược đến ngàn xưa
Bao la động niệm bốn mùa lênh đênh
Hữu y dư bọt nổi nênh
Vầng dương tịch mịch trút tình hoàng hôn.

 

PHẠM THỊ NGỌC LIÊN
Dòng chảy

Đã lâu không khóc như trẻ con
Để được nguôi ngoai chỉ bằng chiếc kẹo
Mà khóc như người đàn bà
Hốt hoảng vì nỗi buồn dày đặc
Nhưng nước mắt nói lên được điều gì
Hễ tích tụ nhiều thì phải buông chảy
Để nhường chỗ cho những tích tụ khác

Tôi khóc

Mặt mũi sưng xỉa biến dạng
Rồi thở dài tự dỗ mình
Tự lau rửa trang điểm tí chút
Dẫu sao vẫn nhớ mình là đàn bà

Sau khóc

Nỗi buồn có khi dày đặc hơn
Để lần sau khóc nữa...

 

MAI QUỐC LIÊN
Mẹ

Ngày xưa mẹ ở Bàn Cờ
Con giờ qua đấy con ngờ ngày xưa
Từ ngày mẹ mất đến giờ
Bàn Cờ qua đấy lòng như nhói lòng.

Lũ quê nhà

Quê hương lũ lụt liền hai bận
Chống chèo giông bão giữa tai ương
Đọc bức thư mà nhoè nước mắt
Chữ chữ lòng đau xót cố hương.

 

TƯỜNG LINH
Tạ lỗi với người sau

Thương người sẽ đến sau tôi
Tìm non qua sử thấy đồi không cây
Tiếng trườn sa mạc đâu đây
Mà đầm chim vắng những bầy thiên di

Thương người đọc lại cổ thi
Phân vân tiếng trúc, nghĩ gì tiếng tơ?
Tìm đâu tháp cổ rêu mờ
Đá không còn hoá dáng chờ chinh phu

Thương người mất tiếng mẹ ru
Ngọt se với gió mùa thu thổi về
Hồn quê thiếu nét chân quê
Tuổi xuân lạc bóng trăng thề lứa đôi...

Thôi đành tạ lỗi người thôi
Sông khô do tự thời tôi phá nguồn
Trang thơ đẫm lệ nến buồn
Gửi người chen tiếng gió cuồng giữa khuya.

Năm năm

Năm năm rồi chiếc bóng
Heo hút chốn hải hồ
Buồn tê cơn trường mộng
Đâu là mái nhà xưa?

1991

Ở gác trọ

Đi về hát vỡ cổ
Gác trọ vẫn mốc sầu
Chong đèn khuya bấc lụn
Cố nhân mịt phương nào?
Chân nay không thèm lại
Ly rượu cạn. Hồn đau
Ta làm gã Phạm Thái
Hát nhớ nàng Quỳnh Như.

 

PHAN ĐẮC LỮ
Ninh nhật

Hình hài của mẹ cha cho
Buồn vui số phận đợi chờ riêng ta

Ngày sinh sinh không rượu không hoa
Không đơn côi cũng như là đơn côi
Mai sau đến lúc chầu trời
Chắc gì ngày mất được vài nén nhang

Sáu mươi năm tuổi, trời ban
Sống không hoa rượu chết tàn khói hương.

10/07/1997

 

H. MÂN
Nhớ mẹ

Dẫu là cát bụi nguyên sơ
Phù trần – đâu dễ bước hờ hững đi...

Bẻ cong cái tuổi xuân thì
Mẹ lo gồng gánh từ khi theo chồng
Xứ nghèo bếp lửa chiều đông
Cứ nhen nhúm mãi chút lòng rạ rơm
Giọt mồ hôi đổi chén cơm
Nuôi con tình mẹ dẻo thơm một đời
Nao lòng giọng hát à ơi
Bỗng nghe chớp giật cuối trời thênh thang
Khẳng khiu mướp đắng , trầu vàng
Sức đâu mà gánh gian nan cõi nầy
Mẹ về nội cỏ, ngàn cây
Phiêu diêu trời đất tháng ngày bao la
Con lầm lũi cõi người ta
Nhớ thương từng giọt mắt nhoà mẹ ơi !...

 

NGUYỄN HỮU HỒNG MINH
Cái tôi có là cái tôi là...

Cái tôi có - Rườm rà
Cái tôi mơ - Giản dị

Cái tôi tìm – Thơ
Cái tôi triệt tiêu - Từ

Cái tôi bôi bẩn - Viết
Cái tôi xoá – Bài

Cái tôi muốn đập vỡ - Câu, chữ
Cái tôi tựu thành – nén trong lòng,
ẩn trong lòng
Cài tôi có là cái tôi là...

 

NHẬT MINH
Viếng mộ cha

Về thăm quê
Viếng mộ cha
Bỗng cay lòng mắt thấm nhoà mặn môi

Mây vương phủ kín chân ttời
Đất quê phủ kín một đời người qua

Đồi xanh chim sáo hát ca
Cành sim con bướm tìm hoa một mình

Ngẫm suy số kiếp phù sinh
Không không sắc sắc vô minh vô thường.

Núi Thành, Quảng Nam tháng 07/2008

 

PHAN THANH MINH (Quảng Nam)
Mẹ

Mẹ là hương của quê
Con: chòi non lộc biếc
Mẹ là hồn của nước
Con: mạch sống giữa nguồn

Mẹ đã già nua, cháu gọi bằng bà
Con cũng lớn lên và đã làm cha
Khi về thăm mẹ: con thằng con nít
Mẹ tựa vai con: mẹ chẳng già

Mẹ là hương của quê
Mẹ là hồn của nước.

 

NGUYỄN TÀI MY
Sống là chết từng ngày thoải mái

Chưa sinh ra lần nữa
Biết hạt mầm tái tạo sinh thành
Xin cảm ơn lần nữa
Hình hài con-cha mẹ sinh thành
Cây đời sinh hoa trái
Khởi từ sinh thái chuỗi "vì sao"!

Tôi tự dấng thân sống đầy ấp từng giờ
Có một hôm bóng cha tôi về
Đi rất nhẹ, chạm vào tai tôi rất khẽ:
"Lũ dỡ chúng nó hùa hại con
Con nhiệt tình sống, chẳng có gì lo ngại"
Sống là chết từng ngày thoải mái !

 

TẤN MỸ
Mùa xuân

Thôi lá vàng cây
Thôi hoa đỏ nắng
Thôi mây trắng trời
Núi rừng lộc biếc sinh sôi
Hoà cùng sông suối biển khơi một màu

Sáng xuân
Áo thắm qua cầu
Bừng con mắt
Phố
Rực màu hoàng mai

Sắc xuân
Chừ đã lên gnôi
Giọt-sương-tôi
Đụng
Một trời lung linh.

 

ÁI NGHĨA
Cò con nhớ mẹ

Mẹ ơi! Lá đã nhuốm vàng
Bóng nghiêng chiều đỏ mưa ngàn gọi thu
Giọt buồn khẽ chạm lời ru
Ắp đầy nỗi nhớ nghe Vu Lan về
Giao mùa trở gió se se
Nỗi lòng con trẻ ngóng quê bao chiều
Mỗi thời thêm bước đi xiêu
Đôi chân gầy guộc quạnh hiu giữa đồng
Bát cơm trĩu nặng lưng còng
Còn đâu hỡi mẹ! Dáng hồng thời xuân
Vì đâu đời mẹ trầm luân?
Vì con chiu chít mẹ quần quật nuôi
Áo nâu giờ bạc thác ròi
Mẹ ơi! Con sợ lá rơi theo mùa...

 

ĐINH THỊ BÍCH NGỌC
Lời hạt thóc

Ngậm trong từng hạt lúa vàng
Cỏ hương của đất, nắng chang của trời
Thương người thấm vã mồ hôi
Gìn công thai nghén hạt đời trổ hoa

Thân em trong trắng ngọc ngà
Vàng nhung khoe áo lụa là sắc hương
Em đi khắp vạn nẻo đường
Xưa sau gắn bó keo sơn cùng người

Em còn mặc áo vàng tươi
Còn thân trong trắng với người, thuỷ chung.

 

NGUYỄN THỊ BÍCH NGỌC
Ngày cha về

Ngày cha về mẹ trải chiếc khăn vuông
Mơ kỉ niệm mẹ lần theo năm tháng
Nước mắt mẹ theo lối mòn dĩ vãng
Tưới xanh đồng kí ức cỗi cằn cha

Mừng cha về giàn mướp rộ đơm hoa
Bươm bướm lượn vàng góc trời tuổi nhỏ
Con như con cào cào nhảy tưng đồng cỏ
Búng nỗi buồn về phía tuổi thơ qua

Mẹ kể rằng xưa lưng ngựa theo cha
Đồ sính lễ nón bài thơ guốc mộc
Đời nặng nợ cùng ông đồ dạy học
Là mơ trầm ngậm ngãi nữa vì con

Chiến tranh dài ba cùng mẹ lên non
Bờ giới tuyến chia hai miền củ chuối
Đã một thời đốt rễ tranh thay muối
Núi non mòn sỏi đá khó chung đôi

Tạ ơn trời đất mẹ đã sinh sôi.

 

TỐNG ANH NGHỊ
Tơ lòng thắm tươi

Khai bút đầu năm nhớ bạn thơ
Tâm tư trao đổi những mong chờ
Nhìn hoa ngại thưởng hoa phô sắc
Nghe én oanh chào ngại ước mơ

Hiên vẫn bâng khuâng lan đợi gió
Sân còn bỡ ngỡ lộc phơi sương
Nắng mới trải vàng mong bước ngọc
Đất lành dọn sẵn một trời hương

Lại thêm có bạn buổi đầu xuân
Bút nở hoa thơm vần nối vần
Nhắp chén thanh tâm vui xướng hoạ
Cho tình thêm trọng ý thêm tân

Bạn ơi đầu bạc hoặc đầu xanh
Tình cảm là cây trổ vạn cành
Ghép với muôn hồng xin gởi bạn
Tơ lòng tươi sáng nét đan thanh !

 

ĐÔNG NGUYÊN
Mua rượu

Bố đưa chai bảo con đi mua rượu
Con hỏi bố tiền đâu
Không tiền con mua được rượu mới giỏi
Đứa con chạy đi...

Bố cầm chai rượu hỏi đâu
Không rượu bố rót tràn mới giỏi
Con trả lời bố ngẩn ngơ...

Mỗi hành động đều suy nghĩ
Nhưng tính toán thế nào cho hợp lí
Xin hiểu rằng không có nhân
Ắt không có quả bao giờ.

 

NGHINH NGUYÊN
Tiếng khóc chào đời

Ngỡ ngàng chăng?
Lỡ làng chăng?
Một kiếp người
Trăm năm gầy cuộc khóc cười buồn đau
Cho đời tiếng khóc theo sau
Ấu thơ điểm xuyết sắc màu ngây thơ
Oe... oe... điệp khúc mãi ru
Từ vành môi đến thiên thu kiếp người
Chào đời ta khóc
Mẹ cười
Sống
Cho ra sống
Chết
Người còn thương.

 

THANH NGUYÊN
Không đề

Đi qua hết cuộc chiến tranh
Có người nằm xuống hoá thành cỏ cây
Có người lẫn giữa trời mây
Thịt xương gởi lại đó đây bạt ngàn
Cho dù bom đạn ngừng vang
Có người thương tích còn mang suốt đời

Mãi nguyên vẹn
Mãi xanh tươi
Những gương sáng ngời
Vị - quốc – vong – thân

Trở về nảy mực cầm cân
Có người mượn thế công thần... đi lên
Chưa bao năm đã vội quên
Một thời máu lửa
Núi rền biển rung
Phải chăng kẻ sống ung dung
Lại mang thương tật tận cùng trái tim ?

 

TRIỀU NGUYÊN
Trầm tư

Hoa tình trầm buốt trên tay
Gói thiên thu ném qua giây phút này
Bây giờ rất mực trang đài
Từng câu bốc lửa cháy hoài khát khao

Có trầm tư giữa bao la bãi bờ.

 

HIẾU NGUYỄN
Kinh cầu

Gửi thân vào chốn bụi hồng
Lỡ tay ngắt ngọn sầu đông tặng người
Người về tiếc gió ngàn khơi
Ta về sám hối bên đồi dạ kinh
Lấy mây mà buộc chữ tình
Trăng xưa mài mực viết kinh đem về
Bao giờ ra khỏi bến mê
Tình em ta thả bay về thiên thu.

 

NGUYỄN PHI NGUYỆN
Bước xuân

Đất trời êm ả đón xuân sang
Nghe tiếng thời gian bước vội vàng
Giục giã ngàn cây phơi nắng ấm
Bồi hồi hoa cúc dậy hao vàng
Xua tan u tối ngày giông bão
Gieo rắc hoà vui chốn thế gian
Chim én lượn về thăm nái phố
Hợp bầy ca hát mộng thênh thang.

 

THU NGUYỆT
Tiếng đàn bầu ở ngã tư thành phố

"Đàn bầu ai khảy nấy nghe"
Tôi nghe người khảy mà se sắt lòng!

Giữa đường phố chật người đông
Tiếng đàn vút một khoảng không lạ lùgn

Đỏ xanh đèn hiệu xoay vòng
Chen nhau xuôi ngược người không thấy người

Giọt đàn không có chỗ rơi
Duyên gì rớt thấm vào tôi ngọt ngào

Mấy đồng vơi được nỗi đau
Tôi nghe miễn phí một câu chạnh lòng

Đàn bầu ơi! Có nhớ không
Một dây mà buốt muôn dòng âm thanh.

 

TRẦN PHÁ NHẠC
Suối luân hồi

Đào mai hạnh mang thai và chảy sữa
Hồn lang thang đòi nhập đúng giao thừa
Người thiên cổ hiện về quanh bếp lửa
Quỷ thần đưa hơi ấm mẹ bông đưa

Ai sẽ ra đời dăm ba bữa nữa
Muối sẽ ngọt và gừng cay sẽ hát
Suối luân hồi tuân nước ối chang chang
Đường dài qua trăm năm muôn vạn lối
Ngã ba đời mẹ đón buổi sinh ta

Con bật khóc lần đầu qua ngõ hẹp
Giọt buồn vui từ đó chảy thành sông

Chúc các em đời đời như má đỏ
Mầm tươi mươi trỗi dậy dưới tàn tro
Ngày rụng hạt có hồn anh trong đó
Mình trao nhau lời mộng vỡ rối tan...

 

ĐẠT NHÂN
Xuân Tân Mão

Lần tay Kỷ Mão bảy mươi ba
Soi lại gương xưa chửa thấy già
Tóc bạc chẳng qua ngày tháng nhuộm
Da mồi bởi lẽ nắng sương pha
Trời ban thêm tuổi-vừa lòng vậy
Đất đãi nuôi thân-hợp ý mà
Còn khỏe ta còn đây với đó
Bước chân dài quá nước non nhà.

 

SA HOÀI NHÂN
Giê...

Trưa hè giê lúa giữa đồng
Giê bay hết cả long đong cuộc đới
Sáng đi cõng nắng lưng trời
Chiều về gánh nặng mưa rơi đong đầy

Em tôi vất vả đêm ngày
Hương trời - lộc đất bông sai lúa vàng
Em giê cho hết muộn màng
Tuổi xuân đã xế, mộng vàng đã qua

Gái quê chân chất thiệt thà
Nghĩ sao nói vậy mặn mà nét duyên
Em giê cho sạch ưu phiền
Em giê cho hết nỗi niềm riêng chung...

 

NGUYỄN ĐÔNG NHẬT
Quê nhà

Ấy là đem sâu giữa mộng không tròn
Thức giấc nhìn nghiêng khung cửa
Mùa lá cũ chập chờn bên trí nhớ

Ấy là tiếng chim ngày trẻ tuổi
Côi cút lạc trên vòm cao tắt nắng
Dưới trời quên một dòng trôi

Ấy là thời gian chưa tới
Khi em về nghiêng bóng phố trăm năm

Những con đường một đời đi không hết.

 

Ý NHI
Ngày thường

Tiếng trẻ reo ngoài vườn
Láng giềng qua trước ngõ
Rau muống đầu mùa lên cao
Hoa cuối xuân giá hạ
Ai mở phòng tranh trên phố Ngô Quyền
Anh bán rắn ngồi ngoài hò Thuyền Quang
Người ngẩn ngơ trước quầy xổ số
Người xếp hàng mua thuốc lá Sa Pa

Loay hoay trang sách cũ
Lời bình từ năm xưa
Thơ cộng tác viên dày cộm
Đọc từ mùa nắng sang mùa mưa
Quần của con cần xuống gấu
Gạo hết, lo xếp hàng
Cành lá trên rèm cửa sổ
Xanh từ ngày sang đêm

Lòng chợt ướt ao
Một tiếng gõ bất thường sau cánh cửa.

04/1985

 

TÂM NHIÊN
Đêm thơ Nguyên tiêu

Đã tự ngàn năm sương nguỵêt thấm
Vào hồn thi sĩ xuất thần ca
Mang mang thiên địa rờn phiêu hốt
Rót chén Quỳnh Hoa xuống giang hà

Trăng bay lãng đãng mờ thơ nhạc
Qua giọng em ngâm khúc dị thường
Nguyệt cầm nguyêt cầm thâm cảm quá
Hoà cung bật dậy ngát yêu thương

Hỡi em! Có phải đem huyền mộng
Cho thơ nhập cốt tuỷ xương này?
Thiên thu thiên thu vù vi vút
Uống cả trời trăng chẳng thấy say

Chỉ thấy những hồn thơ tiền bối
Mười phương phưởng phất ở quanh thềm
Và nghe vũ trụ vang thần khí
Khơi nguồn sáng tạo cõi thơ em.

 

LÊ THIẾU NHƠN
Thưa mẹ

Thưa mẹ, đã lâu con chưa về
Sông vẫn gió bạt ngàn đò dọc
Bóng người đi muôn trùng tóc bạc
Ngõ nhà hoa dại cũng cô đơn

Con có người yêu mới lấy chồng
Áo hồng phố cũ nhớ gì không
Nàng dâu của mẹ bao giờ gặp
Bếp chiều đỏ lửa mùa đông

Thưa mẹ, mỗi ngày con thường vậy
Vội vã bữa cơm kịp với người
Đói no thành thị hồn quê kiểng
Giật mình xẩm xẩm tiếng lá rơi

Thưa mẹ, đừng mừng con khôn lớn
Yếu lòng dại chợ đỡ bơ vơ
Chỉ sợ con qua thời thơ trẻ
Mẹ buồn hun hút cánh cò xưa.

 

HUỲNH TRƯƠNG PHÁT
Miếng bã trầu

Xin đừng bất hiếu với quê
Mai kia có chỗ để về mà yêu

Ở quê còn có cánh diều
Bay trong kí ức những chiều chăn trâu

Bờ đê còn miếng bã trầu
Nuôi bao gốc rạ thêm nâu ruộng vườn

Về quê đi tát bờ mương
Thử nghe cái giọng người thương có còn

Quảng Nam ăn cục nói hòn
Một hôm nhớ lọi nghe mòn tiếng quê.

 

NGUYỆT PHẠM
Yêu con từng giờ

Đâu còn gì khác
Từng ngày mẹ tìm vui trong con

Đón ngày mới
Bằng tiếng khóc nung khô
Nâng niu tình yêu của mẹ
Lời hát thầm thầm
Giật mình con huơ tay níu giữ
Lời mẹ ru còn vướng đêm qua

Trưa. Ngước nhìn con từ phía trên
Nắng gắt. Góc ngực thẳng đứng
Sữa vẫn tinh khôi
Nuôi lớn ước mơ còn trong tiềm thức

Đêm. Nằm mơ,
Lại thấy bé cười
Nụ hôn mịn màng

Yêu con từng giờ...

 

NGÔ NGUYÊN PHI
Phụ đề "Có người đi chưa ráo gót luân hồi"
VŨ HÂN

Đêm qua réo rắt khói trầm
Biết đâu nhân thế mù tăm cái gì
Ba phương trời một phương phi
Bốn phương sũng nở lưu ly khúc buồn
Gặp nhau trong cõi miên trường
Xa nhau em chẻ vô thường làm đôi.

1994

 

VÕ VĂN PHO
Lối quê

Lối quê biết mấy dặm tình
Tôi đi mà ngỡ như mình mộng du
Gió Lào thổi lạc lời ru
bước chân hạ trắng vườn thu ướm vàng

Đầu thôn đến cuối đường làng
Chạm đâu cũn khẽ rộn ràng dấu xưa
Dáng cha cày ruộng ban trưa
Liêu xiêu dáng mẹ chiều mưa tháng mười

Bến xuân người ngóng một người
Luyến lưu thắp mãi mắt cười chia tay
Bao năm xa vẫn còn đây
Chút vu vư cũ về xây cầu vồng

Lối về biêng biếc dòng sông
Bồi hồi kỷ niệm bềnh bồng ru tôi.

 

NGÔ HÀ PHƯƠNG
Cha tôi
Kính dâng cha mẹ

Đồng ruộng nghìn năm xin ra cha tôi
Một con người vừa cao vừa thấp
Còng lưng nối ngày mà vẫn ngay chân chất
Hai vai nặng oằn, lòng cứ nhẹ tênh

Da tóc nhăn nâu thơm mùi nắng chải
Áo vải tư mùa bạc sợi bão giông
Chân nhẵn nhựa bùn niềm quê thấm đẫm
Tay nông dẻo gầy nuôi cả nước non

Đi suốt một đời, đường cày luẩn quẩn
Bữa mấy khi no vẫn không bỏ nghề, làng
Công việc ông bà, gia phong, luôn gắng sức
Sự nghiệp chừng nào cũng dồn hết cho con

Đồng ruộng nghìn năm sinh ra cha tôi!
Đồng ruộng nghìn năm sinh từ cha tôi !

 

TRẦN THÁI PHƯƠNG
Hồ Than Thở

Biết bao năm tháng đợi chờ ai
Thả nước trong xanh lệ ngắn dài
Hơi thở lạnh tanh buồn não ruột
Người khóc tên chi, Trúc hay Mai?

Bướm lợn vu vơ cá đớp trăng
Chim ướt cánh phơi rủ vùng vằng
Cảnh chẳng sơ khai không rộn rã
Mà sao người cứ đến vây giăng

Ai muốn gởi buồn đến nơi đây
Gói to, gói nhỏ mắc vào cây
Mưa rào bất chợt mang đi hết
Lưu luyến yêu thương sẽ ngập đầy

Khói sương mờ ảo bước trong mây
Gió cuộn sương trôi dây nối dây
Có lẽ tình người dìu nhau đó
Cong cong thông uốn cây nối cây.

 

VŨ TRỌNG QUANG
Mỹ Sơn

Con chim gì đó ơi
Thả rơi tiếng hót lạ
Có phải gọi bầy nhau từ kiếp trước
Kiếp trước lịch sử lớp lớp sóng
Thành quách phủ rêu ngoài vùng phủ sóng
Dưới phố em phủ vây thời trang
gần tới Yoni gây sóng
Gây sóng anh ôm tôn kính Linga
Ngỡ phục sinh cùng điêu khắc
Ngỡ thanh xuân xưa thức dậy

Thức dậy trong trang web hình ảnh
khởi đi từ sự ngủ quên
Hoang phế màu rêu là một giá trị
Suy nghiệm phục chế nào có thể

Nào có thể phục chế những linh hồn
Đang mở mắt.

 

ĐÌNH QUÂN
Vui còn buồn quên đi

Trong mầm của biệt li
Vầng trăng cong một nửa
Nguội tro tàn bếp lửa
Đâu rồi trời đam mê

Loanh quanh nẻo đường về
Nhặt trang vàng cô lẻ
Phí hoang thời trai trẻ
Dòng trôi hoài buông xuôi

Biết sống đời dưỡng nuôi
Đẹp nghìn trang cổ tích
Để yêu người ta yêu
Xanh trong màu ngọc bích

Chỉ một lần thoả thích
Vui còn buồn quên đi.

 

LÊ MINH QUỐC
Từ tâm

Đi đứng trong nhà như một bóng ma
Đêm đã khuya mẹ giờ này đã ngủ
Chỉ còn nén nhang thơm
Tiếng dương cầm nức nở
Ngoài trời mưa cứ bay
Tiếng mưa đọng trong lời chó sủa
Buồn tênh
Đứng soi gương tôi lại thương tôi hơn
Tôi thương tôi sao suốt thời trẻ dại
Chao ơi cỏ lại
Biết bao giờ mới chịu xanh non ?
Em đã đến tặng tôi một dấu môi son
chất đầy trong trí nhớ
Từng phút từng giây từng ngày tôi thở
Vẫn không nguôi một ánh mắt nhẹ dịu dàng
Em là em - một nhan sắc Việt Nam
Chịu khó chịu thương tảo tần nhẫn nại
Lầm lũi thân cò đi qua cát bụi
An ủi buồn vui che chở tháng ngày
Em là em - một ngọn gió thu phai
Thơm đầy trong kí ức
Đêm nay một mình tôi thức giấc
Quờ tay bên này lạnh buốt phía bên kia
Ngoài trời đã khuya
Bao giờ mưa sẽ dứt ?

 

XUÂN QUỲ
Không đề

Nhân thế vốn giàu lòng bát ái
Thế gian thường sắc sắc không không
Xin ghi lại ít dòng tâm vọng
Dõi bóng đời qua cuộc tử sinh.

 

PHẠM PHÙ SA
Rêu

Phố cứ rêu sông đời thế kỉ
Mẹ rêu tóc nắng, nhánh lưng còng
Tiếng rao oằn gánh, mòn năm tháng
Vẽ giữa trần ai một nét cong.

Tự tình xuân

Có phải mùa xuân đến đó không?
Mà nghe xa lắc, nửa như gần
Khi cội hoàng mai đơm biếc nụ
Là ta xuân thắm cũng xa dần.

 

NGUYỄN TAM PHÙ SA
Mẹ ơi mẹ!
Kính tặng mẹ bán vé số

Mẹ cùng khổ, chào mời mua vé số
Tuổi tám mươi dài hơn những con đường
Đất nước rồng bay, mẹ còn đi chân đất
Già lang thang, vé số lang thang...

Mẹ ơi mẹ! Vị đời ưu ái thế!
Cửa nhân gian nhỉ giọt chút riêng nghèo
Cổ khản giọng và lòng kêu đói!
Trời cao lông lộng, đất rộng mênh mông...

Tóc mẹ trắng, áo cơm chưa cho bạc
Còn phân thân chia sẻ cuộc rủi may
Phận bèo tím gởi vào hy vọng ảo
Buồn đang khoá miệng, mắt khơi dòng

Mẹ ơi mẹ! Con là con của mẹ
Dù trăm năm chưa ấm lạnh một ngày
Dù lá úa sống mòn ai hay biết
Phút giây này con hiểu mẹ là ai !

 

LÊ THỊ PHÙ SA
Em và rừng vẫn thế

Nỗi buồn nói không, niềm thương vẫy gọi
Đất rừng biên giới heo hút dặm xa
Nắng yếu, mưa dầm lâm thâm hạt bụi
Xuân ý nảy mầm chờ đợi mùa xanh

Những câu thư xoắn nỗi nhớ lâu rồi
Hoa rừng thêm hương cây rừng biêng biếc
Thơ chạm lời ngâm, ngôn từ rực lửa
Một nửa trăng rằm ngày tháng nhân đôi

Cá đồng bưng, lửa than rừng
Rượu Tây Ninh một chén
Một chén một người trăm năm chờ đợi
Màu tàn phai, mùa trăng cũ chơi vơi

Núi Bà cao, hun hút dặm đường biên
Gió trảng mây bưng, em và rừng vẫn thế
Vẫn từng ngày
Tha thiết gọi xa xăm.

 

NGỌC SANG
Tìm lại chút hương quê nhà

Bao năm "tiếu ngạo" phố phường
Giờ về tìm lại chút hương quê nhà
Người xưa cảnh cũ dẫu là
Bao năm ấy... vẫn mặn mà tình thâm
Bà con xa láng giềng gần
Quý nhau dù chỉ một vần thơ ca
Buồn vui mười mấy năm qua
Gặp nhau chén nước chung trà vẫn sang
Tình nhà nghĩa bạn ắp đầy
Thấm câu muối mặn gừng cay ấm nồng.

 

PHẠM SĨ SÁU
Gởi thành phố tháng giêng

Nhớ thành phố, nhớ quê nhà
Nhớ vô cùng một tiếng ca
Ở đây núi rừng biên giới
Nhớ nên trông như người xa

Dưới tán bằng lăng ngả tím
Nhớ màu áo em ngày xưa
Nay ta làm lính chiến
Nhớ em – nói sao cho vừa

Rừng non đang thay lá mới
Nói lòng ta đấy em ơi
Xuân ơi đã đến chưa nào
Ta còn đóng quân vùng cao

Chưa về nên viết thư vội
Lô xô chữ đứng chữ ngồi
Giấy hẹp viết tràn kín mặt.

 

VÕ VĂN SÂM
Xuân nhớ mẹ

Tạ lỗi mẹ, Tết con không về được
Chiều cuối năm đăm đắm mọt phương trời
Xuân một nhà ba thế hệ mẹ ơi
Vẫn thấy thiếu tình thương của mẹ
Và con biết còn bao điều chưa nói hết
Mẹ âm thầm phong kín vạn niềm đau
Mẹ lo âu ray rứt những vui sầu
Mẹ lủi thủi bước nửa cầu hạnh phúc
Xuân xa xứ mọi người thi nhau chúc
Con ngồi đây quay quắt nhớ quê nhà
Con sinh ra sớm mất mất tình cha
Thật bất hạnh chịu cảnh nhà không nóc
Thương con đã bao lần mẹ khóc
Trải nhọc nhằn lo cái học, cái ăn
Những bữa cơm cà muối, canh măng
Gắp ánh trăng vàng miệng cười rạng rỡ
Cái nghèo khó của một thời son đỏ
Có giấy bút nào tả xiết mẹ ơi!
Mẹ và quê con yêu quý trọn đời
Xuân đất khách một trời thương nhớ.

 

NGUYỄN TẤN SĨ
Khói Vu lan

Mẹ còn bận bịu chợ quê
Buồn tro vàng mã không về Vu Lan
Con đò xưa hết sang ngang
Xếp con thuyền giấy mà mang mác buồn

Mẹ là trái đất hình vuông
Sáu mặt xúc xắc cuống cuồng con chơi
Còn đâu nữa một bầu trời
Lưng còng vì nỗi cuộc đời cong hơn

Cơm dưa mắm... nhẹ oán hờn
Mẹ lên trời với mây rờn rợn bay
Vầng trăng đà chín cơn say
Mùa thu đã giục heo may bốn bề

Hết rồi những nẻo chợ quê
Chờ khi khói bếp không về nữa đâu
Mẹ còn bận bịu thiên thâu
Gió đưa vàng mã theo câu thơ buồn...

 

TRẦN ÁNG SƠN
Nằm mơ bên gành thác

Có những lúc cần hoá thân là gành thác
Nằm yên ngủ một giấc mơ ngàn
Sớm mai thức dậy
Thấy những giọt sương lấp lánh như những vì sao
Treo trên ngọn cỏ
Có lời lũ dế khóc than ai điếu
Bay về đâu dã hương của loài hoa hàm tiếu
Ướp hồn ta thanh thản
Máu mặt trời lịm tắt đáy khe sâu.

2003

 

TRẦN ĐĂNG SUM
Giọt buồn rơi

Nghĩa mẫu tự bút mực nào ghi đủ
Tình phụ thân lòng trọng mấy cho vừa
Dẫu nhựa kiệt trăm năm tàn cổ thụ
Nụ tầm xuân vẫn rợp chái hiên đời

Vầng trán lậm trên đỉnh đấu sóng bạc
Biển lòng thầm lời ru mẹ à ơi
Chim trốn bão cùng chờ trời hoang tịnh
Cho sớm ngày qua mấy bận mây mưa

Chim nhớ cội quẩn quanh tìm về tổ
Cá xa nguồn hết lũ lại chốn xưa
Trên đỉnh nhớ tuổi chiều lam đụn khói
Trái ươm sầu theo gió cuốn đong đưa

Chim về cội ôi! Cành băng trốc gốc
Và cỏ xanh cỏ dại cũng bay vèo
Mùa vàng thu lá khô trưa xào xạc
Giọt buồn rơi theo dốc đứng lưng đèo.

 

LÊ THỊ HỒNG TÂM
Nhớ Huế

Đường thành nội hai hàng cây nghiêng bóng
Vỗ về nhau bên mái ngói rêu phong
Cửa Thượng Tứ cỏ xanh niềm ước vọng
Chút nắng vàng rơi rớt quá mong manh

Huế thời xưa của tuổi xuân xanh
Vào Đại Nội học bài ngày chủ nhật
Bạn bè thân thương kẻ còn người mất
Thả mộng mơ bay bổng với mây trời

Hồ Tịnh Tâm hương hoa cỏ chơi vơi
Tôi nhớ qua thời học sinh tuổi ngọc
Tôi đứng mãi sương chiều rơi trên tóc
Nghe trong hồn một nỗi nhớ hoang vu

Bước thời gian ngập cỏ úa thời gian
Tôi đứng giữa trời chiều dâng nỗi nhớ.

31/03/2010

 

HUỲNH MINH TÂM
Bên cầu tuổi thơ

Mười năm lục bát đi về
Con sông trầm mặc câu thề trầm luân
Giữa đường đứt gánh phù vân
Cuối đường một gánh tro than phận người

Mười năm ồn ã tiếng cười
Lối đi mông quạnh chỗ ngồi mông lung
Bốn mươi năm tiếng đàn chùng
Một cung gió thảm hai cung mưa sầu

Ba cung chén rượu vì đâu
Thưa rằng nước chảy qua cầu đó thôi
Bốn cung nhịp phách rã rời
Thưa rằng thi sĩ lắm lời hỏi han!

Ngỡ rằng thấu thị rõ ràng
Ai bay lẩn thẩn vô vàn khổ đau
Bây chừ ngoảnh lại trước sau
Thấy con chim sẻ trên cầu đang bay...

 

Đại đức THÍCH NHUẬN TÂM
Trăng thơ

Từ hồng hoang đến bao giờ
Trăng cùn ta sáng đôi bờ ngược xuôi
Dù cuối đất hay cùng trời
Nơi đâu trăng cũng rạng ngời tâm không

Ngàn năm vẫn chiếm nguyên lòng
Vấn chan chứa giữa mênh mông muôn loài
Sá chi những chuyện trần ai
Mỉm cười im lặng chẳng sai đúng gì

Nguyên tiêu diệu nguỵêt từ khi
Hoát nhiên trực thấy tức thì ngay đây
Vào ra cõi nọ chốn này
Lòng không vướng bận, nhe mây nước cười.

 

KIM THẠCH
Trăng phố cổ

Trăng huyền ảo trên rêu phong phố cổ
Lung linh soi mờ ảo ánh đèn lồng
Hồn phố xưa nghe gió thoảng bên song
Người xưa cũ phiêu bồng, đâu chiếc bóng!

Trăng bàng bạc trên tầng cao lồng lộng
Ánh đèn lồng ảo mộng một đêm trăng
Trôi giữa lòng phố cổ bóng thời gian
Ngàn năm trước vẫn ngàn sau soi bóng

Phố cổ treo trăng... hồn xưa ảo mộng
Suốt đêm đời khát vọng một vầng trăng!

Hội An, Rằm tháng 05/2001

 

NGUYỄN QUANG THÁI
Khoảng trời quê

Chiều xuống chậm bên bờ sông Thạch Hãn
Đợi con về khơi nỗi nhớ ngày xưa...
Đã vì con mẹ mang cả tuổi già
Ngày hai buổi lưng còng vai trĩu nặng

Cũng vì con một đời cha cay đắng
Mắt thâm quầng in vầng trán nhăn nheo
Mẹ vẫn vui dẫu cuộc sống khó nghèo
Như cha vậy-vẫn "Bài ca ra trận"

Chẳng ước cao sang, chẳng cầu danh phận
Chỉ mong con nuôi trái ngọt cho đời
Để xuân nay con gặp lại khoảng trời
Xanh thắm mãi như nghĩa tình cha mẹ

Dòng sông quê vẫn ngọt ngào, tươi trẻ
Nhưng dòng sông nào nghèn nghẹn ở trong con..

 

NGUYỄN TẤN THIÁI
Quà lưu niệm
Tặng anh NTPS

Mất hút anh, trời chớm đông
Hoa vườn rã cánh
Phòng không, vắng người

Anh xa, mắt ấm nụ cười
Vàng tươi sắc nắng
Lạnh mười ngón tay

Vắng anh, kỉ niệm còn say
Sao khuya đáy chén
Sao nay mịt mù?

Gởi anh vị ngọt nắng thu
Quà lưu niệm
Khúc hát ru hương tình.

Duy Xuyên, 26/06/2008

 

PHAN THANH
Mỹ Sơn

Đêm ba mươi đen ngòm
Ta đốt đèn tìm vũ điệu Apsara
Apsara mềm như mây
Hồng như lửa
Đêm đông không còn nữa
Giữa chốn nghê thường sống lại khúc Chăm
Đêm ba mươi linh thiêng ...
Giữa mùa giao hội
Lâu đài lấp lánh sao
Bình minh xưa còn đậm nét tinh anh
Ta viễn du trong tháp Chàm nghiêng bóng
Thấp thoáng ai về nhóm lửa phế đô.

 

PHAN TRUNG THÀNH
Chở mẹ đi chùa

Mẹ giờ ngấp nghé đồng quê
Chén cơm với bát nước chè ứa xanh
Trời ban tuổi Phật hộ thân
Cuối đầu con lạy tạ vầng thái dương

Ở đâu tiên Bụt trăm đường
Bằng đôi tay mẹ vùi thương lên đầu
Nhọc nhằn đất thấp trời cao
Còn đôi vai mẹ vững vào giấc khuya...

Dừng xe ngoài trước cổng chùa
Khói thơm bay kín dọc mùa báo ân
Ai còn chấp trước xa xăm
Bỗng dưng con nhớ siêu hầm thuốc xong !

 

NGUYỄN HẢI THẢO
Nghịch lý

Ở phía sau nụ cười
Không chừng là nước mắt !
Và phía sau khổ đau
Biết đâu là hạnh phúc

Điều ngỡ như chân thành
Ngờ đâu là dối trá
Người tưởng sẽ thân quen
Bỗng dưng thành xa lạ !

Kẻ thù ta hôm trước
Hôm nay là bạn đời
Khoảng giữa thiện và ác
Chỉ cách một tầm tay...

 

THẠCH THẢO
Gió lên chân mẹ ngập ngừng

Lành lạnh trời, gió se se
Xuân bay én liệng, nắng về rưng rưng
Mũi cay cay... nhớ vô chừng
Vai mẹ gánh nặng ngập ngừng gió lên

Hai sáu tuổi... mẹ buồn tênh
Thân cò vạc mẹ lênh đênh chín trời
Thương mẹ goá, nước mắt hời
Khoắt khuya gối mỏi... ngậm lời bão giông

Ngày mưa rét, ngày thu không
Bùn lem gót mẹ chất chồng quạnh hiu
Đèn khêu bấc lụi tiêu điều
Mẹ âm thầm-bóng, liêu điêu... bước mòn.

 

ĐỖ THƯỢNG THẾ
Điều con biết

Nếu tất cả bước chân của cha
Tất cả bước chân của mẹ
Trải dài ra
Từ cánh đồng cần lao mưa nắng
Đến chân mây của sự nghèo khổ
Thì có thể làm nên ba cuộc hành trình
vòng quanh trái đất
Vậy mà giờ đây
Chỉ một điều, con biết
Nơi tận cùng đường cày đời cha
Nơi hạt thóc cuối cùng vụ mùa đời mẹ
Đôi chân khô gầy
Đôi chân nứt nẻ
Vẫn chưa ra khỏi làng.

05/2000

 

TRƯỜNG THI
Trên ngón tay đời

Tờ lịch cuối cùng rơi xuống đất
Nỗi vui buồn cứ rủ nhau đi
Em đừng ngại chẳng có gì ghê gớm hết
Cho cả cuộc đời khao khát cố tri

Năm đã hết, năm mới về mỏi mắt
Đêm vang lừng tiếng vọng khuya rơi
Ở đâu đó còn có người vẫn thức
Đếm thời gian trên ngón tay đời

Tình cảm chín muồi trong gang tấc
Tôi gối đầu trên thảm cỏ xanh
Đêm không nhắm mắt, đêm thao thức
Trăm chiếc nôi hứng những lá xa cành

Năm qua mất và năm mới đến
Ôn tâm tình có lợn cợn không em?
Trăm con nước xuôi về biển lớn
Tôi trở lại nguồn nhớ nhớ quên quên

Tặng em chút nắng trên đồi gió
Sưởi ấm lòng để đợi cố nhân
Qua làng em thơm mùi hương cốm
Mới đó mà sao đã cuối năm.

 

NGUYỄN VÂN THIÊN
Chuyện cùng đầu gối

Tri âm góc bể chân trời
May còn đầu gối chuỵên chơi đỡ buồn
Bao năm lội suối leo truông
Gối long gối mỏi chớ buồn làm chi

Trời sinh gối để đứng đi
Chứ đâu bắt gối quỵ quỳ trước ai
Trăm năm nào biết ngắn dài
Từ vành nôi tới quan tài gần xa?

Gối ơi đứng thẳng giùm ta
Mặc cơm áo dụ thi ca luỵ mòn
Sá chi thua được mất còn
Cùng ta gối nhé lên non ngó trời

Ngắm mây mà ngẫm chuyện đời
Vui nghe gió núi hát lời vô ngôn.

 

NGÔ PHÚ THIỆN
Mùa sen

Soi bóng bờ ao lúng liếng
Nắng hè ướp lửa mùa sen
Nồng nàn duyên quê mọng đỏ
Phấn son đâu dễ sánh bằng

Tiệc hoa bày xanh tán lá
Ao vườn mặc kệ đục trong
Thế nhân đua theo sắc lạ
Hồn quê vẫn giữ tấc lòng

Trung trinh hết mùa nắng hạn
Đài hoa trĩu gánh nhọc nhằn
Đợi ánh trăng rằm khai nhụy
Gió đồng dào dạt hơi men

Thuỷ chung một đời chua mặn
Gió mưa chìm nổi cơ cầu
Như mẹ trải lòng thơm thảo
Góp từng giọt nắng mùa sau...

 

NGUYỄN VĂN THỊNH
Thơ cho mình

Có lúc
thấy đời trống rỗng như cái chai không
và lòng như mặt hồ câm lặng
tôi chẳng biết mình đang sống
đơn giản chỉ là tồn tại
Có lúc
lòng như một ngõ hẻm chật chội tối tăm
thấy mình nhợt nhạt như phố mùa đông
hoang hoải, tôi chẳng biết làm gì
trước mênh mông khoảng không bất tận đời người
khi phía trước chỉ là một chân trời xa lạ
điều gì đợi chờ, ai sẽ cùng đi?
Có lúc, giữa phố thị chen chúc
và dòng người đông như kiến
tôi chỉ nhìn thấy chính tôi
Có lúc, đối diện bóng mình trên tường
đối diện với cô đơn và bóng tối
tôi mượn thơ sưởi ấm chính mình.

06/2008

 

PHẠM THÔNG
Xuân vĩnh hằng

Trời không cân
Nên đất phải nghiêng

Trong vô thức
Đất tròn xoay tít
Thế giới cân bằng cảm giác
Theo vòng xoáy thích nghi

Mùa xuân cắm hoa trên mùa đông
Nụ cười nở sau tiếng khóc
Ganh ghét yêu thương
Nương tựa đến vô cùng

Trái đất cười xòa
Tít tắp những mùa xuân.

 

THÍCH HẠNH THÔNG
Nguyên trăng

Trăng đất trời sáng ngời muôn điệu
Trăng trong ta tắt lim bao đời
Lời sóng biển như lòng chuông mõ
Thức hồn ta qua biển luân hồi

Thực hư như vô phân biệt trí
Không trú nương dính mắc phương nào
Thanh thản nghe gió cười vô sự
Thõng tay vào đùa cợt bể dâu.

 

BÙI SÔNG THU
Nhớ anh Bùi Giáng

Anh đi ôm ấp cả trời thơ
Để lại sau lưng, rượu với lời
Hòn Kẽm xa xưa, còn đứng ngóng
Sông Thu chờ đợi, nước xuôi dòng

Bùi tộc, quê anh – nơi xứ Nghệ
Vào Nam đất Quảng, định Hoa Châu
Lá dâu khoai sắn mè bắp đậu
Hòa hợp lòng dân, đất nhiệm màu

Thời ấy – chan dê vùng Trung Phước
Văn thơ, ý lạ đèn vô bờ
Đông Tây lời dịch, người ngây ngất
Hồn trải tình thơ, vọng giảng đường

Mùa thu anh đi – hoa quên nở
Bằng hữu, đồng tông tiếc ngẩn ngơ
Đường phố Sài Gòn, buồn trơ trọi
Nắng sáng mưa chiều, vắng bóng anh

Thêm mùa thu nữa, chẵn mười hai
Di ảnh anh đang ở Nhà thờ
Nhớ anh, hương khói cùng lan toả
Sum họp cùng nhau, một chén say.

 

SƠN THU
Kính dâng hương hồn mẹ Nguyễn Thị Thứ (*)

Non nước hiểu vẫn xao lòng đau thắt
Thanh thản cuối đời mẹ đã đi xa
Về với đất nơi các con đang đợi
Cõi tâm linh đoàn tụ cảnh gia đình

Ngọn dèn lòng trong quê hương mãi sáng
Tàn nhang cong đưa đám mẹ anh hùng
Dải khăn tang sông Thu Bồn lượn khúc
Nhạc tiễn đưa mây núi Chúa đượm hồng

Mẹ đi rồi Chín ngọn đèn leo lắt
Cõi âm dương ghi chép chuyện ân tình
Miếng vườn hẹp mấy căn hầm bí mật
Bóng mẹ che cao ngất phía tượng đài

Xóm Rừng ơi! Xin lưu giùm kỉ niệm
Nghĩa ân tình của người mẹ Quảng Nam
Ơi lịch sử! Ơi tình yêu nhân loại
Hãy hòa vui cho mẹ nghỉ an lành.

(*) Mẹ Việt Nam anh hùng.

 

TRẦN TRÍ THU
Phiên khúc 13

Mười ba năm bên lề cổ tịch
Giữa đôi dòng cách nhật
Trải lòng nhau phiên khúc xuân kìa
Còn nao nức nhóm hồng lửa hoa niên
Còn đùa trong nắng tháng Giêng
Miền thiên hạ bốn mùa tâm nhịp lạ là thơ

Mười ba năm khiêm gởi chữ nhờ bè bạn
Về bến hồng vui rạng một buồng tim
Về tận cùng mười mấy cái tên
Phong văn người mỗi vẻ
Vè phận đời cày xé
Lên vòng thơ nứt nẻ vết yêu đời

Mười ba năm
Trầm ca chín tư bay về phía tháng mười
Chữ nhân ước lệ vệt bụi hồng nhân thế
Nhuộm trường thi.

 

TRIÊU VĂN PHẠM VĂN THUẬN
Cát
Tặng Đỗ Thượng Thế

Em, ngực trần phổng phao, gân guốc, gầy còm
Mới mỗi ngày, em không tự vẽ
Bão giông lũ lụt
Run rẩy bác nồm
Cái xiết của gió, sóng liếm bãi cồn
Một sáng xinh đẹp, một chiều tái tê
Một cọng rau khoai tuyệt bút
Một cành dương xanh nhúng màu
Mồ hôi mặn, quá khứ dịu đau
Sáng mai lấp lánh sương cồn
Chào bình minh nối tiếp.

13/03/2009

 

TÔN NỮ THU THUỶ
Sen

Lắng đọng mùa hạ
Hoa sen
Nào đổi thanh sau trước
Một đoá sen trong bao đoá sen

Một đóa sen trong bao đoá sen
Đi qua bùn đen buồn xám
Đi qua rong rêu lá mục lòng hồ
Vượt lên khí lạnh trái mùa
Vượt lên vật vã thầm lặng
Toả ánh sáng

Tôi vẽ hoa sen
Mà chẳng vẽ được nụ cười thuần hậu ấy
Tôi kể về hoa sen
Mà chẳng kể hết được làn hương ấy
Luôn luôn
Sen vượt qua cái nhìn của tôi
Tôi mơ giấc mơ
Một cô bé ôm cành hoa sen
Được sống hạnh phúc mãi mãi.

 

NGUYỄN HỮU THỤY
Niệm khúc hoa hồng

Thơ có cánh thơ bay
Bỏ lại tình ta không đất đứng
Trời đang mơ theo nỗi buồn chín lửng
Thương một đời cộng lại cũng bằng không

Mong chi ai ru niệm khúc hoa hồng
Nghe trong nắng u hương còn phảng phất
Giữa ngày rằm hiền khô như mắt Phật
Cũng mặn lòng nhỏ giọt rưng rưng

Cuối một tình yêu chịu nỗi đau chung
Tìm lại tên mình trong màu xanh rất mới
Khi hồn hoa vốn thường vô tội
Trái tim người xin hương khói cho nhau

Thơ sẵn cánh thơ bay
Muốn đuổi theo cũng chỉ còn hóa gió
Thương một đời có ta hụt lỡ
Chuyến đò tình vừa chở giấc xuân xa.

 

PHẠM THIÊN THƯ
Nhân gian

Nằm nghe lãng đãng mưa bay
Như hồn bướm cũ về say nghìn trùng
Mệnh đàn tơ chửa ngưng rung
Hạt mưa rơi nhẹ năm cung mơ màng.

Hồn ta ngậm sợi tơ vàng
Bay từ tiền kiếp, lang thang chưa về
Bởi thương nửa mảnh trăng quê
Cõi trần gian tím – đi về bâng khuâng.

Tặng Verlaine
Biết đâu "ngã sở" mấy từng
Trong ta thấm một khu rừng xanh xao
Đong đưa hoa lí hoa đào
Kết thành những cánh chiêm bao diệu kỳ.

 

NGUYỀN MIÊN THƯỢNG
Vòng hoa thơ dâng mẹ
Tặng Doãn Lê, ngày tiễn biệt mẫu thân

Mẹ đi vào cõi vĩnh hằng
Trần gian đã khuất vầng trăng mẫu từ
Nhục thân trả lại phù hư
Hồn về vui giữa vô dư miên trường

Tử tôn đẫm lệ ngùi thương
Tiễn vong linh cuộc đoạn trường từ ly
Đã đành "sinh kí tử quy"
Nhưng mẹ ơi, mỗi bước đi đau lòng

Gót hài cực lạc thong dong
Con, bên ngoài gượng, bên trong đẫm sầu
Sóng gào trắng mấy cù lao
Con chưa đền đáp nghĩa sâu mẹ già

Bây giờ tiễn mẹ đi xa
Vần thơ con kết vòng hoa biệt Người.

 

ĐOÀN VỊ THƯỢNG
Hạt bụi mênh mông

Tôi như hạt bụi
Gieo ngang lòng đời
Niềm riêng trong đó
Đủ đong đất trời

Hạt bụi bé xíu
Ai biết cho mà
Có tôi mới có
Mênh mông thiên hà.

 

NGUYỄN NHÃ TIÊN
Bờ bãi riêng tôi

Mỗi ngày sông mỗi đi xa
Chảy vơi một ít quê nhà của tôi
Mẹ xa, em cũng xa rồi
Cỏ xanh thôi gắng đắp bồi ngày xưa

Mỗi ngày sông mỗi lưa thưa
Bến hoang vu tiếng sớm trưa gọi đò
Lao xao tóc gió không ngờ
Thổi lay phay tự hư vô thổi về

Cát im lặng một miền quê
Bỗng dồn dập bước chân về giục vang
Ven sông cải đã hoa vàng
Nắng mê mãi chở mùa sang tìm người

Mông lung ngồi ngó mây trời
Cò bay như thả buồn rơi mắt mình.

 

NGÔ THỊ THỤC TRANG
Hương mùa

Hoa bìm bìm nở tím phía bờ rào
Chùm dủ dẻ óng vàng núp sau vòm lá
Đồng xanh rì rào ru giấc nồng mùa hạ
Con chào mào nghiêng cổ hót vu vơ...

Mẹ giã chè phơi cho kịp cơn mưa
Hương chè không toả bay, hương chè không ngào ngạt
Ôi! Hương chè nhẹ nhàng thanh khiết
Con đi muôn phương còn vương vất quanh lòng

Con lại trở về bên mùa hạ quê hương
Nắm tay tuổi thơ chảy ngược miền kí ức
Bỗng vấp bậc cửa thời gian, tim con nhói đau buôn buốt
Sợi tóc mẹ xanh như lá chè giờ khói sương giăng...

 

NGUYỄN THỊ HUYỀN TRÂN
Ngày con đi mẫu giáo

Lần đầu con đi mẫu giáo
Bàn chân bé nhỏ rụt rè
Mẹ đưa con vào tận cửa
Bao điều mẹ dặn con nghe

Rời tay mẹ theo cô giáo
Sợ cô chẳng dám khóc đâu
Mẹ nhìn con qua khe cửa
Con lén gạt nước mắt trào

Ngày đầu con đi đến lớp
Bữa ăn mẹ chẳng thấy ngon
Trưa về nhìn vào võng trống
Lo con giấc ngủ không tròn

Cứ trông ngày trôi mau chóng
Chiều về vội rước con mong
Lần đầu con đi mẫu giáo
Theo con gởi hết nỗi lòng.

 

NGUYỄN HẢI TRIỀU
Phong lan

Những cánh lan trắng hồng
Xanh đỏ tím vàng khoe sắc
Hương dịu dịu thoảng đêm sương
Cõi vô thường...

Bám rễ non gỗ mục
Những cành cổ thụ cỗi già
Góp vào đời thân phận
Gió tạt ngang ttời bão táp mưa sa...
Lan cho đời hương hoa
Ai hát câu thương tình chết về sống gởi ?
Ai nói điều từ trái tim mình?
Ai ngợi ca điều chân thật?

Chỉ tiếc một giá như
Phải chi hoa phong lan
Biết tự mình
Lớn lên từ đất !...

 

LÊ CAO TRUNG
Thư phương Nam

Ngoài Quảng quê mình mưa dứt chưa em ?
Vào tháng Chạp chắc không còn cấy hái ?
Sông vơi nước con đò ngang cập bãi
Người đôi bờ qua lại có gần hơn
Mùa đông rồi mưa lụt trút từng cơn
Đôi bờ Thu Bồn vẫn bồi vẫn lở
Làng Bất Nhị ai đi ai ở ?
Trời chớm xuân chim én có tụ về ?
Biết nói gì đây, nỗi lòng nhớ quê
Anh ở phương Nam những ngày giáp Tết
Phố xá đông vui, đèn giăng hoa kết
Xe và người nhộn nhịp đón xuân sang
Nhưng tâm trí vẫn nhớ con đường làng
Nhớ ngôi từ đường vô vàn ray rứt
Mỗi mùa lũ thêm mảnh đời cơ cực
Tình phương Nam qua những chuyến tàu xe
Gặp ai ngoài nớ, tốc mái phên che
Tết Sài Gòn phố phường như mở hội
Đường trước nhà trống múa lân đã nổi
Thư gởi về theo gió Tết phương Nam.

 

LA TRUNG
Khúc tơ dâng mẹ

Nợ biển dâu xanh
Về lo trả nghiệp
Nắng mưa thì mặc
Cuộc này dấn thân

Lặng lẽ nia nong
Nhọc nhằn chín tới
Vàng tươm cõi kén
Nổi trôi mấy mùa

Là tơ tơ lòng...
Là hồn lơ lửng
Là đã nhộng rồi
Người ơi nồng ấm!

Sông Thu biêng biếc
Sóng lậm đôi bờ
Về qua Giao Thuỷ
Thương tằm nhả tơ.

 

LÊ VĂN TRUNG
Cuộc tìm kiếm vô minh

Tôi tìm tôi trọn một lời
Cái tôi tơ bụi luân hồi nhân sinh
Đến từ sâu thẳm vô minh
Trở về từ cõi vô hình, vô ngôn

Hạt mưa rơi tự đầu nguồn
Như tôi hạt bụi rơi buồn ngàn năm
Sắc màu nào của trần gian
Mà không phai nhạt lụi tàn cùng tôi

Ra đi từ cõi con người
Ta về cùng với đất trời hư không.

Đồng Nai 2001

 

ĐÀO ĐỨC TUẤN
Khép cửa

Mỗi lần khép cửa ra đi
một lần mang về chiến thắng
ồ, ai bắt tôi làm vậy

Cánh cửa khép là căn nhà suy nghĩ
chủ nhân mang kiếm hạ sơn
đường xa mắt mờ
bất trắc thừa tự tin vừa đủ

Mỗi lần khép cửa
chủ nhân không còn trầm tư
căn nhà đợi điều chi
chủ nhân ra đường
đôi khi chẳng cần điều gì

Mỗi lần cửa khép
căn nhà niệm tâm lương thiện trở về.

2000

 

BÙI THANH TUẤN
Tết Bắc

Trai Nam lần đầu ăn tết Bắc
Ngơ ngác phố đông chiều cuối năm
Ngườ xe nô nức mừng vi tết
Rieng mỗi trai Nam vẫn độc hành
Trong ấy hiếm có ngày rét ngọt
Nên chẳng mấy khi mặc áo len
Mùa xuân xứ này trời se lạnh
Bỗng nhớ một người nơi phố quen
Đôi lứa tay trong tay sánh bước
Họ gởi tình yêu trong mắt nhau
Giờ đây em có chờ ta đến?
Nhắc lại chuyện xưa, thuở ban đầu
Tết Bắc đào hoa chen chúc phố
Phương Nam rực rỡ sắc mai vàng
Chạnh lòng nhớ những ngày tết cũ
Em hiểu vì sao ta chốn này?
Em hiểu nên giữ lời hò hẹn
Mình đã trao nhau ngày hôm qua
Hẹ những xuân sau ăn tết Bắc
Chỉ nhớ em thôi, chẳng nhớ nhà.

 

NGỌC TUYẾT
Mẹ và con

Bầu sữa đau con tìm vú mẹ
Sữa ngọt ngào con trẻ uống đầy vơi
Dòng sữa mẹ, bờ môi tìm hơi mẹ
Hương thơm nồng, đầu ngả hướng mẹ yêu

Như hoa hướng dương tìm ánh sáng
Như dòng sông tìm biển ngàn khơi
Khi làm mẹ con mới hay mới biết
Nỗi lòng thương theo con trẻ miệt mài

Lúc xanh xao hay lúc má môi hồng
Mẹ vẫn đếm thời gian qua con trẻ
Sông vẫn chảy và đôi bờ vẫn hát
Mẹ ru hời! Con hãy ngủ cho ngoan

Mẹ cho con đôi bàn tay mùa hạ
Là vòng tay sưởi ấm những sầu đông.

21/11/2002

 

PHẠM THANH TUYỀN
Tình xuân

Xuân đến xuân đi tự đất trời
Muôn hoa khoe sắc điểm xuân tươi
Tình người cũng giống như xuân vậy
Cũng đến cũng đi cũng mỉm cười.

Tặng anh

Sáu mốt mùa xuân đã bước qua
Nay thêm mùa nữa vẫn chưa già
Trong tâm xuân mãi luôn nguyên vẹn
Ta có trong nhau xuân vẫn là...

 

NGÃ DU TỬ
Suối nguồn mẹ

Mẹ là nguồn sống bao la
Là hương hoa, ánh trăng và mùa xuân
Mẹ là suối, mẹ là nguồn
Là muôn khúc nhạc của vườn thế gian

Con từ phiêu bạt quan san
Hát ngây ngô giữa muôn vàn cung mây
Mãi vui phố nọ, hội nầy
Túi càn khôn vỡ những ngày thênh thênh

Trời Nam mưa nắng dập dềnh
Rong chơi trong cõi bồng bềnh thi ca
Mai về thắp nhánh sông già
Mẹ ơi, tình mẹ vẫn là gốc quê.

 

CHINH VĂN
Ra đồng

Hôm qua ra đồng
Thấy con cò đứng một chân
- Tại sao không đứng hai chân?
- Ờ, tôi đứng một chân ở đời này

Tôi thất thiểu đi tìm cuộc đời kia
Giữa đôi bờ vách núi
Không vọng tiếng người.

 

HÒA VĂN
Xuân nay em về
Tưởng nhớ em Văn Công Trúc

(5.11.2001 – 29.10 Canh Dần)

Mùa xuan nay em về
Lắng trong hồn nỗi nhớ
Lặng trong lòng tình quê

Ơi! Thênh thang đất trời
Giọt thời gian rơi... rơi...
Bừng lên bao suy tưởng

Trải một đời ước vọng
"Tâm khai tâm... Chơn tâm" *
Biết sắc – không – phù vân

"Xuân đời... người" khép lại
Xuân đất trời thoảng... qua
Thanh thản lòng như Trúc
Ấm áp tình quê nhà.

* Câu đối anh em, thân hữu tặng Trúc.

 

NGUYỄN VĂN
Vẫn là dấu hỏi

Có gì không ở phía trên
ở phía dưới lẫn hai bên cõi này
mấy lần tỉnh, mấy lần say
cầm mưa đọi nắng đi vay tình người
nhìn không rõ mặt đất trời
bỗng dưng khóc bỗng dưng cười bỗng dưng
cứ lang thang một hồng trần
tìm mua mấy thứ nợ nần đâu đâu
mang về lắm bể nhiều dâu
soi mình bóng nước bạc đầu u minh
một hôm té ngửa nhìn mình
rượu thay mấy hớp mà bình trơ trơ.

 

TẠ VĂN
Bình thường thôi

Bình thường thôi, một thoáng qua
Mắt đăm, tâm hút còn là hữu duyên

Bình thường thôi, một nụ hôn
Quay nghiêng, mặt trốn chỉ còn khoảng không

Bình thường thôi, một cơn mưa
Em về ướt áo sợ trưa lỡ thì

Bình thường thôi, một giấc mơ
Đi trong sinh tử còn ngờ chiêm bao.

 

THU VIẾT
Sắc trời Vu Lan

Vu lan tháng bảy tới rồi
Tiét trời se lạnh bồi hồi chúng sinh
A Di Đà Phật niệm xin
Xin cho mẹ được bên mình bình an

Mùa thu rơi rụng lá vàng
Là bao lo lắng con mang bên lòng
Mẹ ơi cài áo đoá hồng
Một lòng hiếu thảo những mong đáp đền

Thương cho đời mẹ lênh đênh
Thương cho một kiếp bồng bềnh bể dâu
Một đời không ngại sông sâu
Một đời nặng gánh dãi dầu nuôi con

Bây giờ con lớn con khôn
Xin cho con được trông nom suốt đời
Vu lan tháng bảy sắc tời
Con đi lễ Phật thắm ngời niềm tin.

 

TẠ VĂN VIỆT
Cảm ơn tình yêu

Gởi một nửa của mình
Những ngọt ngào ấm áp
Gởi một nửa của mình
Những dịu dàng tha thiết !...

Cảm ơn trời đã cho con một nửa
Cùng nửa con hoà hợp giữa đời
Cảm ơn mẹ đã cho con một nửa
Cùng nửa con hoàn hảo can người !

Trải ngọt đắng hai nửa con chia sẻ
Cùng bón vung hạnh phúc thăng hoa
Xin cảm ơn tình yêu
Cảm ơn nửa của ta !

 

BÙI CHÍ VINH
60 giây

Trong một phút kiêu ngạo
Ta viết lại đời mình
Sáu mươi giây nói láo
Máu loang đầy chúng sinh

Trong một phút thanh bình
Hai thương binh ngồi khóc
Sáu mươi giây chiến tranh
Tù nhân đầu cạo trọc

Trong một phút cô độc
Ta nhấp rượu khinh đời
Sáu mươi giây, lũ ngốc
Bán quê nhà như chơi.

 

MAI THANH VINH
Quê

Một lần ta thử ghé qua
Hỏi mùa kí ức của ta có còn
Rằng quên nhớ cuối trăng non
Lòng như đã cạn, nét son cũng nhoà
Bạn bè lắm lúc gần xa
Làng nghiêng một phía hoá ra mịt mờ
Luỹ tre gọi giấc xanh mơ
Ao bờ bươm bướm dại khờ qua sông
Cỏ quê xóc nhói cả lòng
Lượm bông cỏ dại còn không một thời
Bây chừ dắt chữ rong chơi
Về quê tìm ngọn mùng tơi cuối làng
Thả lòng quẩy bóng trăng tan
Chắt chiu kỉ niệm hong vàng giữa thu
Thiệt hơn trả lại xa mù
Cháy khô chiếc bóng lời ru phương nào
Ầu ơ... tiếng mẹ sóng chao
Đâu còn nghe thấy hư vô mất rồi
Ta chừ đứng với xa xôi
Lòng như sông cạn lở bồi khát quê.

 

THÚY VINH
Nhớ người, thơ búp đỏ cành tháng giêng

Hốt nhiên như lỡ chuyến đò
Bờ thương bến nhớ buồn xo em buồn
Người đi "chớp bể mưa nguồn" *
Mà em lắt lẻo đường truông dật dờ

Cõi người sóng dựng trièu thơ
Em còn lốm đốm lờ mờ phố hoa
Trầm còn ngủ mớ non xa
"Người đi đâu" * hương thức oà thơm chơi!

Ngóng ông bốn phía ông trời
"Ngàn thu rớt hột" * mùa trôi chòng chành
Nhớ người mầm chữ trong xanh
Nhớ người, thơ búp đỏ cành tháng giêng.

* Thơ Bùi Giáng

 

LÊ CAO VỊNH
Đêm Hội An

Câu hò khoan lướt trên sông
Tiếng đàn bầu xé đôi dòng thời gian
Về thăm phố cổ Hội An
Gặp quê xưa giưa chốn ngàn hoa văn.

Chiều Mỹ Sơn

Ngổn ngang lăn lóc những hoa văn
Bia đá ngàn năm vẫn trở trăn
Sương khói buồn giăng hồn thánh địa
Gió khóc từ trong cõi vĩnh hằng.

 

TẦN HOÀI DẠ VŨ
Đất phương Nam

Gió chướng bờ kênh thổi suốt ngày
Mắt ai đầy rượu lòng thêm say
Tạ ơn bùn đất luôn nồng hậu
Trọng nghĩa khinh tài buổi trắng tay.

Ngày mẹ đi

Mẹ đã bay với gió ban mai
Mẹ đã về nằm bên bà ngoại
Mẹ có Mẹ ngay trong tay đất
Mẹ bỏ con một mình giữa dòng sông u uất

Cuộc đời từ đây rộng quá với con.

 

TÚ UYÊN
Xuân hạnh phúc
Tặng người vợ thân yêu

Giọt nắng vàng giao mùa vừa trở lại
Trải quanh vườn sưởi ấm những mầm hoa
Em còn đang giữa ruộng đồng bươn bả
Quảy mùa xuân về tưới trước sân nhà

Dòng sông cũng khi ròng khi lớn
Nên một thời cơm áo cũng lao đao
Em gánh trọn những nhọc nhằn cơ cực
Cho chồng con đầy hương vị ngọt ngào

Chân lắm bùn thấm mùi phèn ngai ngái
Tóc hoe vàng vì mưa đẫm nắng phơi
Miệng vẫn cười giữa buồn vui đan bủa
Tấm chân tình chan gởi đến muôn nơi

Hoa hạnh phúc hôm nay đang đơm quả
Mắt sáng ngời xoa bớt dấu chân chim
Em rạng rỡ bên gia đình yên ấm
Bốn mùa xuân – đâu còn phải rong tìm !

 

TRI YÊN
Nhịp cầu kỷ niệm

Chiếc cầu nhỏ nối đôi bờ thị trấn
Đưa em đi ngày hai buổi tới trường
Cho tâm hồn tuổi trẻ sáng trong
Qua cầu ngả nón bâng khuâng
Trên tay giáo án mở từng trang thơm
Nhịp cầu như thể rộng thêm...
Dòng xuân dào dạt nỗi niềm hân hoan
Dáng xuân thêm sắc nụ vàng
Cô trò gặp lại rộn ràng nhịp xuân

 

You are here Thơ ơi Thơ ơi, cùng chảy nhé! (nhiều tác giả)